Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 851: Ngực nhỏ cũng là chuyện tốt sao




Cô cố gắng cầm lấy lọ thuốc kia, xoay người, trong bóng đêm cũng không nhìn thấy gì chỉ vật đánh đấm đá, tóm lại không cho cướp lấy. Cô trước nay đều sẽ không đánh nhau với đồng nghiệp, nhưng mấy ngày nay cô đã không ít lần phải đánh nhau với người khác, tất cả mọi người đều muốn sống, đương nhiên cô cũng vậy. Cô còn muốn đi gặp con gái, còn muốn đưa Thẩm Vi ra ngoài, lọ thuốc này chính là thuốc cứu mạng Thẩm Vi, như thế nào cũng không thể cho người khác.

“Quậy cái gì, lại quậy sẽ đem các ngươi ném hết xuống biển.” Cửa đột nhiên bị mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào chiếu rõ cô gái trước mặt cô.

Cô gái muốn cướp lọ thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm chỉ có thể buông tay ra.

Hạ Nhược tâm ngồi dậy, sờ sờ tay mình, tay cô đau dại muốn nhe răng trợn mắt.

“Đây là thứ gì, mèo sao?”

Khi lấy phần cơm của mình về, Hạ Nhược Tâm đem lọ thuốc ra, lấy hai viên cuối cùng cho Thẩm Vi. Uống thêm hai viên này có lẽ cũng là khỏe lại.

Thẩm Vi lấy thuốc trong tay Hạ Nhược Tâm, bê bát cháo lên rồi uống vào, đương nhiên cũng không bỏ qua những vết thương bị cào cấu trên mu bàn tay của Hạ Nhược Tâm.

“Em đánh nhau với người khác?” Thẩm Vi nâng đôi mắt, tiếp tục ăn phần cơm của mình.

“Ừ, đánh.” Hạ Nhược Tâm cũng không có cảm giác gì, cô thu tay lại. “Gặp một con mèo, có điều em cũng không thiệt, cũng không biết là ai đã bị em cắn cho một miếng.”

Thẩm Vi uống hết bát cháo của mình.

“Nhược Tâm, có lẽ lúc chúng ta ra được khỏi nơi này thì đều trở thành người điên.”

“Điên thì liền điên, không chết là được.” Hạ Nhược Tâm cố gắng nuốt miếng bánh bột ngô, chỉ cần không chết, chỉ cần sống sót ra khỏi đây thì chịu nhiều khổ như vậy cũng có giá trị.

Chịu khổ cũng là một phần của cuộc sống.

Bên ngoài đột nhiên sáng ngời, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, thấy một người đàn ông từ bên ngoài đi vào. Cô vội vàng lấy ít bụi đất bôi lên mặt của mình, cũng không quên Thẩm Vi, cô lại vò làm rối tócThẩm Vi, rồi cũng vò mái tóc của mình, sau đó dựa đầu mình vào trên vai Thẩm Vi.

Đột nhiên đa đầu cô bị kéo căng, khuôn mặt cũng bị nâng lên. Là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, gã buông lỏng tay rồi lại bắt đầu kéo đầu tóc Thẩm Vi.

Lúc này trong lòng bàn tay Hạ Nhược Tâm đều đổ không ít mồ hôi lạnh.

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Thẩm Vi nửa ngày, lại đem đầu tóc Thẩm Vi thả xuống, tiếp theo cũng làm như vậy đi xem những người khác.

Hạ Nhược Tâm nghe được gã nói:

“Lần này vận khí chúng ta thật không tốt, một đám đều xấu xí.”

“Có mấy người xinh đẹp.” Một thuyền viên đi đến dùng chân đá một cô gái ở bên. “Người này không tồi, kĩ năng giường chiếu cũng tốt.”

“Phải không?” Gã râu xồm đi tới, lại một tay nắm đầu của cô gái đang ngồi trên mặt đấy kia để thấy khuôn mặt cô gái, cổ thon dài, còn có lộ ra bên ngoài hơn phân nửa bộ ngực, trực tiếp nở nụ cười.

“Chính là cái này, ta đây rất thích ngực bự, như vậy chơi mới thấy hào hứng.” Nói, gã liền kéo tóc cô gái kia, không một chút thương hoa tiếc ngọc cứ cầm tóc như vậy kéo ra ngoài. Mà từ lúc này Hạ Nhược Tâm liền không còn gặp lại cô gái xinh đẹp kia nữa.

Qua vài ngày sau, gã râu xồm lại tới khiến cho mọi cô gái đều rùng mình, sợ chính mình sẽ bị người này bắt lấy. Nghe nói gã này rất biến thái, nghe nói gã tra tấn các cô gái làm thú vui, nghe nói gã này chơi đùa mấy cô gái xong đều ném xuống biển cho cá mập.

Hạ Nhược Tâm rụt thân mình lại một chút, cố gắng áp lại cảm giác sợ hãi trong lòng.

Râu xồm từng bước từng bước tìm, cuối cùng chọn một cô gái tóc vàng, có điều bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời, cho nên cô gái tóc vàng kia đầu có chút biến thành màu bạc, cũng là mất đi toàn bộ sự lộng lẫy trước kia.

Sau khi gã râu xồm đem cô gái kia ra ngoài, tất cả mọi người ở lại đều thấy may mắn, may mắn là cô ấy, may mắn không phải là mình.

“Yên tâm đi, chúng ta an toàn.” Không biết khi nào Thẩm Vi đã tỉnh lại, cô gần đây đã tỉnh táo hơn, cũng vừa lúc ăn hết lọ thuốc. Hiện giờ bệnh của cô cũng gần như đã khỏi.

“Vì sao?”

Hạ Nhược Tâm ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng hỏi.

“Vì sao á?” Thẩm Vi nhẹ nhàng cười, sau đó tầm mắt dừng trên ngực Hạ Nhược Tâm. “Hắn thích ngực to. Phụ nữ trong ngày cũng chỉ có hai người chúng ta tương đối bình thường, chúng ta còn chưa đủ to. Hắn chướng mắt, tự nhiên là an toàn.”

Hạ Nhược tâm chỉ có thể là ha hả.

Tuy rằng ngực cô không lớn nhưng cũng không phẳng như vậy, chẳng qua là mặc y phục tương đối rộng thùng thình, hơn nữa gần đây bọn họ đã gầy đi không ít, khung xương của người phương Đông vốn dĩ liền tinh tế, nhìn qua đúng thật giống như chưa phát dục.

Có điều cũng không phải không có ai thích kiểu người như các cô, nhưng Hạ Nhược Tâm lại thật sự hy vọng nơi này sẽ không có ai như vậy. Hiện tại các cô gầy trơ cả xương.

Mà hiển nhiên những người ngoại quốc này không hiểu được vẻ đẹp của phương Đông. Hạ Nhược Tâm nghe được mấy gã này nói các cô toàn xương, ý tứ chính là từ trên xuống dưới đều không có thịt, mà những gã này lại cứ thích phụ nữ có một chút sắc dáng kiêu ngạo.

Cho nên, có khi ngực nhỏ cũng không phải chuyện xấu.

Ví như các cô, thậm chí còn có thể giữ một mạng.

Đột nhiên sàn nhà xóc mạnh vài cái, mấy cô gái đều ôm lấy nhau, Hạ Nhược Tâm vội vàng đỡ một bên kệ để hàng mới miễn cưỡng dùng thân thể của mình khiến nó ổn định. Tay cô nắm lấy Thẩm Vi, thân thuyền lại có vài cái xóc nảy, có cô gái nhất thời không chú ý đã ngã lăn ở trong thuyền. Nói thật, kỳ thật có chút buồn cười nhưng lại không ai có thể cười, xóc nảy như vậy liền có ý nghĩa, nếu không phải va vào đá ngầm thì có lẽ bọn họ đã đến gần bờ.

‘Rầm’ một tiếng, cửa bị mở ra. Ánh sáng bên ngoài mãnh liệt chiếu vào, Hạ Nhược Tâm theo bản năng nhắm mắt lại, cũng đưa tay chắt trước mặt.

“Đi ra ngoài, đi nhanh ra ngoài.” Một cây roi da ‘bang’ một tiếng vụt xuống sàn tàu, các cô gái nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.

Hạ Nhược Tâm xé rách áo mình lấy ra hai dải vải, một mảnh cho Thẩm Vi, một mảnh cô cầm theo.

“Bịt mắt lại.”

Thẩm Vi hiểu rõ, cô nắm chặt mảnh vải trong tay, từng chút từng chút đi về phía trước.