Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 855: Cắt rồi cũng sẽ dài




Thẩm Vi đã đi tới, cũng mệt quá sức, cô kéo chăn đắp lên người Hạ Nhược Tâm rồi cũng nằm xuống, không bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu thì Hạ Nhược Tâm tỉnh lại, chủ yếu là bụng đau nên tỉnh, cô cảm giác quần mình hơi dính dính, cũng thật lạ bụng cô lại đau dữ dội như vậy.

Cô cẩn thận đứng lên, ôm lấy cuộn giấy đi tới WC cách đó không xa, cũng giống như ở trên thuyền, chỗ cô nằm rất xa nơi này vẫn có thể thấy được mùi WC khó chịu. Nhưng vẫn tốt hơn trên thuyền một chút, nơi này không phải là thùng chậu linh tinh mà có được một cái WC, lại đều là phụ nữ, cho nên cũng không có chất thải của đàn ông. Cô đi vào, ôm cuộn giấy trong tay chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống, cũng ôm chặt lấy bụng mình, nhịn xuống sự đau đớn.

Loại đau này vẫn là lần đầu tiên cô thây. Rất đau, rất rất đau.

Cô cố gắng chịu đựng để không bật khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng cô chỉ không phát ra tiếng còn nước mắt vẫn chảy dài trên má.

Chờ thêm thật lâu sự đau đớn này mới giảm bớt đi một ít, cô kéo thân thể mệt mỏi đi về, sau đó cẩn thận bò lên chỗ mình nằm.

“Đã khóc?” Tiếng Thẩm Vi nhàn nhạt vang lên.

“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm cũng không thấy có gì phải mất mặt, cô quay dựa lưng vào tường ngủ.

“Thẩm Vi, chị nói xem chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài không?”

“Ai biết được.” Thẩm Vi nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng thở giống như những người khác ở nơi này, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng thở của những người xung quanh, đều mệt mỏi, cũng đều im lặng. Cuộc sống của các cô đã biến thành mỗi ngày đào cát lại đào cát, ngoại trừ đào cát thì cái gì cũng không có. Các cô biến thành những chiếc máy đào cát chính là thứ Hạ Nhược Tâm không nghĩ tới, cũng không muốn.

Cô còn muốn trở về, còn nghĩ được về nhà.

Mơ mơ màng màng rồi cô chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lăn qua lộn lại, bụng vẫn đau đớn, khi chậm khi dữ dội tra tấn cô khiến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, quần áo trên người cô ướt lại khô, khô lại ướt, cả đêm trằn trọc như vậy dường như đều không ngủ được.

Buổi sáng có người tới đập cửa, ngày mới đã đến, các cô cũng không có vệ sinh gì, thậm chí còn cứ để kể đi ra ngoài, Hạ Nhược Tâm sửa sang lại đầu tóc mình một chút.

“Vẫn còn đỏm dáng thế?” Thẩm Vi cười cô. “Hiện tại còn chăm chút như vậy, muốn thế nào?”

“Cũng chẳng để làm gì,” Hạ Nhược Tâm chỉnh quần áo phẳng lại một chút, tuy rằng quần áo đã thật lâu không giặt qua, thật lâu cũng không thay. “Em chỉ muốn sống như một con người, cũng không muốn mình quên mất bản tâm, không hơn.”

Đúng vậy, thật sự cũng chỉ là như thế.

Cô sẽ nhớ mình là con người, mà không phải một cái máy.

Buổi sáng thời tiết nơi này rất lạnh, giữa trưa nhiệt độ lại lên tới gần bốn mươi độ, buổi sáng đại khái chắc chỉ mười độ. Hạ Nhược Tâm đưa chân xuống dòng nước, nháy mắt cái lạnh băng truyền đến, dường như chui cả vào xương tủy của cô.

Xung quanh có không ít tiếng nước, những người khác cũng đều đi theo xuống dưới, hiện tại đã muốn xem ai may mắn có thể đào được một chút vàng cát. Cô cầm lấy ca đào một chút, nhìn, cào từ trên xuống dưới.

Không có, lại một lần thất vọng, cô lại đổ cát vào lòng sông, lại múc lên một ít cát, bắt đầu đãi ở trong nước, mặt trời chính ngọ soi thẳng dưới dòng nước trước mắt cô kiến cô bị chói.

Cô vội vàng quay mặt đi, lúc quay đầu lại liền thấy trong mâm đãi của mình có thứ gì đó lóe sáng, cô cẩn thận đãi chậm lại một ít, sau đó đưa tay cầm lấy thứ lấp lánh kia, đặc biệt là ở dưới ánh nắng phát ra ánh sáng có chút chói mắt. Cô nhắm mắt lại, thở dì nhẹ nhõm một hơi, ngay cả khóe môi vẫn luôn căng thẳng mấy ngày hôm nay rốt cuộc có một nụ cười nho nhỏ.

Thật tốt quá, cô tìm thấy vàng.

Cô đi tới bàn đốc công, cũng chính là nơi mụ béo ngồi, đem vàng của mình giáo tới. Mụ béo kiểm tra nửa ngày, hiển nhiên là rất vừa lòng, khối vàng này rất lớn, số lượng cũng là không ít.

Hạ Nhược Tâm đổi lấy hai cuộn giấy, đổi một tuýp kem đánh răng, còn có thêm hai bàn chải. Khả năng những người khác sẽ nghĩ đây là chỗ nào rồi mà còn muốn những cái này, người khác có vàng đều đổi đồ ăn, rất ít người đổi đồ dùng, nhưng Hạ Nhược Tâm lại đổi lấy.

Hôm nay rốt cuộc cô sẽ không bị đánh.

Lúc trở về cô đưa một bàn chải đánh răng cho Thẩm Vi.

Thẩm Vi cầm lấy, xoay người liền đi ngủ. Hạ Nhược Tâm sờ sờ đầu mình, cô muốn cắt bớt tóc của mình. Mặc dù cô rất luyến tiếc, từ nhỏ tới lớn cô đều giống Tiểu Vũ Điểm, thích nhất, giữ gìn nhất chính là mái tóc của mình, có lẽ cũng vì cô từng bị cạo trọc. Cho nên cô rất ít cắt tóc, tóc cũng dài tự nhiên, thật khó khăn mới qua được bả vai.

Buổi sáng cô đều dậy sớm hơn người khác đi đánh răng, lại dùng tay lấy nước lau qua đầu tóc mình sạch sẽ một chút, không có lược nên cô liền dùng ngón tay cào cho đỡ rồi, rồi thắt lại rất lợi hại.

Ngày hôm sau cô không đào được gì, ngày thứ ba cũng không, thẳng đến ngày thứ tư cô lại đào được một ít vàng cát, cô vẫn đổi lấy giấy vệ sinh, còn có hai bát cơm, đổi thêm được dùng kéo một lúc. Kéo bị coi như vũ khí sắc bén, những người ở đây sợ các cô sẽ dùng kéo làm chuyện gì đó, cho nên trước nay đều không cho các cô đổi hẳn các loại như kéo, dao gọt hoa quả hay các đồ sắc nhọn linh tinh…

Khi Hạ Nhược Tâm cầm kéo cũng có vài người nhìn, Hạ Nhược Tâm nắm một chút tóc của mình lên, cô nắm chặt kéo trong tay, thở ra một hơi thật mạnh, một mảng tóc dính vào nhau đã rơi xuống.

Cô không khóc, kéo trong tay vẫn tiếp tục cắt, đến khi tóc cô rất ngắn, gần như trọc sát da đầu.

Lúc này Thẩm Vi đã đi tới, cô ngồi trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Cắt giúp chị luôn đi.”

Hạ Nhược Tâm cắt tóc cho Thẩm Vi. Tóc của chị ấy trước kia rất đẹp, cô rất hâm mộ, từng lọn tóc đỏ được uống xoăn, màu sắc rất đẹp, lại rất mềm, nhưng hiện tại đã khô vàng, không còn màu sắc lúc trước.

“Cắt đi rồi nó sẽ lại dài.”

Cô nhẹ nhàng than một tiếng, môi đỏ khẽ cười, cũng không biết đang thật sự suy nghĩ gì.