Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 976: Tiểu Hoa chân chính




Hạ Nhược Tâm chìa tay ra, Charlie há miệng ra, quả táo rơi vào lòng bàn tay Hạ Nhược Tâm.

“Em cầm đi ăn đi.” Cô đưa lại quả táo cho Charlie.

Charlie phe phẩy đuôi, ngậm quả táo đi ăn.

Một cơn gió lạnh thổi tới, từng đám lá như khiêu vũ trên mặt đất, Charlie lăn lăn trên đám lá, rùng mình rũ lông vài cái sau đó ngoan ngoãn ngồi trước mặt Hạ Nhược Tâm đang nhắm mắt, có lẽ cô ngủ rồi.

Lúc này có tiếng bước chân xào xạc trên lá đang lại gần. Charlie buông quả táo, nhổm người khẽ ‘gâu’ một tiếng, sau đó lại vẫy vẫy đuôi mừng.

Một bàn tay đặt lên trên đầu nó, Charlie càng phe phẩy đuôi nhảy lên mừng.

“Đừng để bị lạnh.” Lục Cẩm Vinh đi tới kéo cho cô ít chăn ở trên đùi, sau đó đẩy xe lăn cho cô. “Tôi cần nói một số việc với cô.”

Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay trên đầu gối, tuy không biết Lục Cẩm Vinh muốn nói gì với cô nhưng là mặc kệ, Lục Cẩm Vinh bảo cô làm gì cô đều sẽ làm, cho dù anh ta có bảo cô chết.

Lục Cẩm Vinh đẩy cô vào trong một căn phòng, có lẽ là thư phòng của anh. Bên trong có không ít tài liệu, kệ sách chảy dài đã đầy ắp, hơn nữa rõ ràng sách thường xuyên được lấy ra xem chứ không phải chỉ là trưng bày.

Giờ thời buổi sách điện tử tràn lan, vẫn còn thích đọc sách giấy quả không nhiều lắm. Trên bàn còn bày một quyển sách, hẳn là anh vẫn đang đọc dở.

Lục Cẩm Vinh buông xe lăn, sau đó anh kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bức ảnh. Anh cứ vậy nhìn, ánh mắt hiền dịu không thấy được bất cứ chút suy tính nào, chỉ thuần nhiên yêu thích, mà bên trong sự thích này cũng có một ít nhàn nhạt thương cảm.

“Cô xem ảnh này đi.” Anh đem khung ảnh đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm cầm lấy khung ảnh, bên trong là một bé gái khoảng bảy tám tuổi, rất xinh đẹp. Khuôn mặt có chút bóng dáng của Lục Cẩm Vinh. Cô nhẹ nhàng xoa khung ảnh trong tay, khung ảnh sạch bóng nhưng cũng có thể thấy nó đã được làm rất lâu rồi, hẳn được quý trọng bằng không sẽ không có khả năng sẽ giữ gìn như thế.

“Đây là em gái tôi.” Lục Cẩm Vinh dựa vào một bên kệ sách. “Lúc ấy nó chỉ có bảy tuổi, tôi vẫn luôn thích chơi với em mình, tôi cũng chỉ có một đứa em này. Khi đó mặc kệ có bận như nào, chuyện thứ nhất khi tôi về nhà chính là chơi cùng em gái. Chỉ là, tuổi của em tôi vẫn luôn dừng lại năm bảy tuổi, em ấy không còn nữa."

“Mẹ tôi không chịu đựng nổi, tới hiện tại tinh thần của bà vẫn có chút không ổn định. Bác sĩ thẩm mĩ nói, khung xương của cô cùng em gái tôi có chút giống nhau.”

“Cho nên,” Hạ Nhược Tâm đã hiểu, cô đặt khung ảnh lên trên đầu gối mình, bàn tay cũng cẩn thận giữ lấy sợ khung ảnh rơi xuống đất. “Anh muốn tôi chỉnh thành khuôn mặt như em gái anh sao?”

“Tôi chỉ đề nghị vậy.” Lục Cẩm Vinh không muốn ép buộc người khác. “Mọi chuyện đều do cô.” Anh cười cười.

“Đã nhiều năm vậy mẹ tôi vẫn cứ như thế, tôi đã dùng rất nhiều biện pháp, tôi cũng bảo bà kiếm một đứa con gái nuôi, cho dù là giả, ít nhất để bà có một chỗ để dựa vào có lẽ bệnh tình sẽ tốt hơn một ít, nhưng cuối cùng cũng đều không được. Trên đời này khó dò nhất, khó hiểu nhất chính là lòng người, tôi không muốn nhặt cái bạch nhãn lang về, về sau lại chỉ biết tính kế với nhà tôi.”

“Có thể tôi cũng sẽ thế.” Hạ Nhược Tâm thật sự không biết mình ở trong lòng Lục Cẩm Vinh là hình tượng như nào.

Cô coi tiền tài như rác sao? Là hình tượng thuần thuần thánh mẫu sao?

“Cô sẽ không.” Lục Cẩm Vinh nói không chút do dự. “Tôi tin vào trực giác của mình. Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, mặc kệ cô có đồng ý hay không tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô, giống như lời hứa lúc trước của tôi.”

Hạ Nhược Tâm cầm khung anh lên, sau đó nhìn nhòa qua nước mắt.

“Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý với anh.”

Cô không để bụng mình sẽ biến thành bộ dáng gì, cô đã là người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu cô có thể báo đáp một phần cho Lục Cẩm Vinh thì cô nguyện ý, cho dù là thay thế cho một đứa trẻ bảy tuổi. Thật đúng cô thấy đứa bé gái này cùng mình có chút tương tự, các giác quan gom lại cùng nhau thì không giống, nhưng nếu là tách ra thì xác thật có vài phần tương tự.

Rồi sau đó Hạ Nhược Tâm qua vài đợt kiểm tra, rốt cuộc thân thể như cô dưỡng không được một năm sẽ không có khả năng bình phục. Bên cạnh đó, Lục Cẩm Vinh cũng gặp các bác sĩ phẫu thuật, tuy rằng Tiểu Hoa chỉ có bảy tuổi nhưng bọn họ cũng có thể suy đoán lớn lên diện mạo sẽ như nào.

Hạ Nhược Tâm không biết mình đã nằm bao nhiêu lâu, cô chỉ biết vào phòng phẫu thuật là cơn buồn ngủ ập đến, khi cô tỉnh lại toàn bộ mặt đã sưng, đầu cũng nặng nề, không đau nhưng không hề thoải mái, có cảm giác choáng váng buồn nôn.

Cô thật sự không hiểu được, vốn có một khuôn mặt hoàn chỉnh, vì sao có người lại muốn chịu cảm giác đau đơn này một hai phải thay đổi hoàn toàn khuôn mặt mình. Nếu không phải khuôn mặt cô bị hủy hoại cô vĩnh viễn sẽ không dùng tới dao kéo trên khuôn mặt mình.

Ca phẫu thuật như nào cô cũng không biết, chỉ nghe bác sĩ nói rất thuận lợi, hơn nữa cũng không đụng đến nhiều chỗ lắm, không cấy thêm gì vào cô cả. Cằm cô, đôi mắt, còn có lông mi, cái mũi đều động qua một ít, cả thêm cái trán nữa. Trước khi Hạ Nhược Tâm tiến vào phòng phẫu thuật cũng đã biết khi ra cô sẽ thật sự hoàn toàn tay đổi, thay đổi so với trước kia, so với khuôn mặt đầy sẹo hiện giờ lại càng thay đổi.

Toàn bộ mặt cô sưng phù như đầu heo, lại còn chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, đau cũng chỉ có tự mình chịu đựng, khôi phục từ từ. Cũng may, cô đã quen nằm như vậy, cuộc sống hàng ngày cũng đều diễn ra ở bệnh viện. Bác sĩ nói mặt cô cần nửa tháng mới hết sưng, nhưng vết sẹo trên mặt thì không như những chỗ khác, khôi phục rất chậm, nhưng khi cô có thể bình phục thì có lẽ cô cũng liền có thể gặp gỡ người khác.

Mà mặt cô không được để ánh nắng mắt trời chiếu vào, cho nên hiện tại cô vẫn không thể ra ngoài phòng bệnh.

***

Bên ngoài vài chiếc lá khô bay xuống, một người đàn ông giẫm trên những mảng lá cây, đột nhiên anh dừng bước chân, dạng hai chân mình ra, nhặt từ trên mặt đất một chiếc lá, đi tới dưới một gốc cây cổ thụ thả chiếc lá xuống, rồi sau đó anh ngẩng mặt lên, khuôn mặt đông cứng lạnh băng như núi tuyết, dường như không có bất cứ biểu tình gì.

Anh xoay người đi về phía trước.

Mở cửa, một bé gái nhào tới anh.

“Ba, ba đã trở về.”