Video phỏng vấn bị tua lại đến trước câu hỏi cuối cùng.
Lương Kim nhược mở to đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc lắng nghe vấn đề này 3 lần, sau đó ngẩng đầu: "Thật sự là tôi?"
Nhìn gương mặt diễm lệ vô song dính thêm vào phần sầu tư của bà chủ mới của mình, Mẫn Ưu nghiêm túc suy tư một lúc: "Tôi cảm thấy không phải."
Dù sao đây là bà chủ mới của mình đó.
Lương Kim Nhược khép máy tính bảng lại, "Anh ấy không dám nói thế đâu nhỉ."
Đương nhiên, cô cũng không xác định, dù sao tính cách của Chu Sơ Hành thật sự ngạo mạn.
"Đợi anh ấy về tôi hỏi thử." Trong lòng Lương Kim Nhược vẫn rất loạn, chủ yếu là biểu cảm trước đó của Mẫn Ưu quá rõ ràng rồi.
Nhưng cô thật sự không phải là tác tinh nhá.
Cô ra vẻ chỗ nào chứ!
Cho nên đây nhất định không phải là đang nói mình.
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, mình trước giờ đều chưa từng ra vẻ, lúc này mới hài lòng để Mẫn Ưu mang máy tính bảng rời đi, lên Weibo bằng di động của mình.
NO.1 hot search là phỏng vấn của Chu Sơ Hành.
Kèm theo sau là một chữ "bạo" đỏ thẫm.
Đã có hàng trăm nghìn lượt chia sẻ và bình luận.
Lương Kim Nhược nhấp vào.
[Hahahahaha hóa ra tôi và tổng tài giá trị con người bạc tỷ cùng chán ghét một loại sinh vật như nhau.]
[Chu tổng đây là gặp phải chuyện gì thế!]
[Tác tinh thì làm sao! Vừa ra vẻ vừa đáng yêu]
[Tôi cũng chán ghét, cho nên tôi có thể có 100 triệu không?]
[Tôi cảm thấy chúng bạn khả năng có hiểu lầm, tác tinh của Chu tổng và tác tinh của chúng ta, tiêu chuẩn chắc không giống nhau đâu......]
[@Chu Sơ Hành tiêu chuẩn tác tinh của ngài như thế nào?]
[Hahahaha cười chết tôi rồi, tác tinh của giới giải trí há chẳng phải hết cơ hội rồi?]
[Nói đến tác tinh, cái trước tiên tôi nghĩ tới là công chúa nào đó.]
[Tiểu công chúa mở Weibo rồi, bạn chú ý cẩn thận chút, coi chừng sau này bạn không mua được nhà của cô ấy đâu]
[Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám @Lương Kim Nhược]
[Tiểu công chúa của chúng ta tác thì làm sao! Cô ấy đẹp như vậy! Không tác thích hợp sao?]
Đủ các thể loại bình luận, Lương Kim Nhược nhìn thấy tên của mình thập phần rõ ràng.
Cư dân mạng thế mà đều cho rằng như vậy, bọn họ nhất định là cách mình quá xa, tất cả hành động việc làm của cô đều phù hợp với thân phận.
Chu Sơ Hành cẩu nam nhân này!
Cho dù không phải nói cô, vậy cũng tổn hại danh dự của cô!
Nếu mà thật sự là nói cô, anh tiêu rồi!
Đang nghĩ ngợi, Tô Ninh Dung gọi điện tới, vừa mới kết nối giọng nói liên hồi: "Chiêu Chiêu hot search là chuyện gì đấy, Chu Sơ Hành có phải là lâng lâng rồi không, thế mà dám nói Lương tổng của chúng ta như vậy!"
"Sao cậu chắc chắn là mình?" Lương Kim Nhược chỉ hỏi mấy chữ.
"Đây không phải rõ rành rành là cậu sao?"
"......"
Tô Ninh Dung che miệng lại: "Chiêu Chiêu, mình không phải có ý này."
Cô ấy cúp máy luôn.
Lương Kim Nhược đang muốn hưng sư vấn tội, thì Thẩm Trì gọi đến: "Chiêu Chiêu, cậu và Chu tổng cãi nhau hả? Khó cần anh họ giúp cậu hỏi thử xem chuyện gì xảy ra không?"
Kể từ lần trước nhắc qua về Thẩm tam gia, cậu liền coi mình như anh họ nhà mẹ đẻ của cô.
"Không cãi nhau." Lương Kim Nhược lạnh mặt, "Sao, cậu cảm thấy tôi ra vẻ?"
Thẩm Trì cả kinh, vội phủi sạch: "Không có nha."
Lương Kim Nhược: "Không có thì tốt."
Thẩm Trì không dám nói nhảm nữa, thầm nghĩ Chủ tổng ngài tự cầu phúc đi.
Liên tiếp hai cuộc điện thoại, lần này Lương Kim Nhược đã chắc chắn.
Cô mở WeChat, đoạn lịch sử trò chuyện với Chu Sơ Hành vẫn dừng lại ở tin nhắn anh hồi âm lúc nửa đêm.
Lương Kim Nhược gõ chữ: [Hứ.]
Ở lại nước ngoài luôn đừng về nữa cho rồi.
Chuyện mà Lương Kim Nhược đã đáp ứng qua thì không hối hận, đem anh đổi thành chỉ trò chuyện, không thể thấy vòng bạn bè của mình.
Hiện tại anh không xứng xem vòng bạn bè của mỹ nữ.
–
Lúc này ở nước ngoài đang là rạng sáng.
Ngay từ vài giờ trước, trong nhà đấu giá đã vô cùng náo nhiệt.
Chu Sơ Hành và Tần Tắc Sùng không ở cùng một vị trí, sau khi tiến vào liền tách ra, anh lại gặp được mấy ông lớn nổi danh toàn cầu.
Tô đặc trợ đi theo bên cạnh, đột nhiên nhớ ra chuyện phỏng vấn.
"Ông chủ, có cần trì hoãn không?"
Ánh mắt Chu Sơ Hành sâu thẳm, "Không cần."
Sớm muộn gì đều phải đăng.
Tô đặc trợ ngẫm nghĩ, "Hay là báo trước với Lương tiểu thư, hôm nay ngài tham gia hội đấu giá hay không, còn có những món đồ kia......"
Tránh cho cửa thành bốc cháy nha.
Anh ta ước tính sơ bộ giá của những vật phẩm đấu giá kia, dựa theo giá sàn trước đó, đêm nay khả năng phải chi ra hơn 1 tỷ.
Một món không nhiều, 18 món liền nhiều rồi.
Ví dụ trong số đó một món là kim cương hồng, trò như trăng trên trời, tổng cộng 62 cara, mấy năm trước Sotheby's đã bán ra một viên kim cương hồng có số cara xấp xỉ như này với giá 70 triệu USD.
Cho nên lần này, Tô đặc trợ ước chừng mức giá tối thiểu cũng phải 100 triệu đô.
Quy đổi thành Nhân dân tệ đại khái khoảng 700 triệu, khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Chu Sơ Hành cũng không đáp.
Tô đặc trợ lại nghĩ đến vị quý công tử của Tần gia kia, vẫn may món đồ hai vị muốn có được không giống nhau, nếu không cái này lại nhiều hơn chút.
"Cũng không biết Lương tiểu thư sẽ thích cái nào." Anh ta lật qua danh sách, lẩm bẩm nói.
"Đều thích."
Người đàn ông vừa rồi còn nói về chuyện kinh doanh thình lình đáp một câu.
Tô đặc trợ thầm nghĩ, đây quả thực là lời mà Lương tiểu thư có thể nói ra.
Khóe mắt anh ta liếc nhìn người đàn ông phía trước, nơi đây vì đấu giá nên ánh sang tương đối tối, so với người nước ngoài cach đó không xa, sếp không thua kém chút nào.
Thậm chí còn tự mang theo bí ẩn phương Đông.
Cho nên nói, lời nói không thể nói bừa.
Nếu không, cái giá phải trả —— tỉ như, vung tiền như rác.
Cứ như vậy, anh ta đều hoài nghi có thể dỗ được Lương tiểu thư hay không.
Hơn mười phút sau, hội đấu giá đúng giờ bắt đầu.
Tần Tắc Sùng ngồi cách đó không xa muốn đấu món đồ ở phía sau, anh ta đang cùng bạn làm ăn quốc tế tán gẫu, thì thấy Chu Sơ Hành bên kia thường xuyên giơ bảng.
".......?"
Liên tiếp giành được 5 món còn chưa dừng lại, anh ta rốt cuộc không nhịn được gửi tin nhắn.
Tần Tắc Sùng: [Chu tổng, cậu nói thật đi, có phải nuôi một ổ phụ nữ không?]
Chu Sơ Hành hồi âm: [Một người.]
Tần Tắc Sùng: [Cậu cho rằng tôi tin?]
Chu Sơ Hành: [Không tin thì thôi, cẩn thận món đồ của cậu.]
Tần Tắc Sùng: [?]
Còn mang theo uy hiếp?
Anh ta khuấy lên 12 phần tinh thần, cuối cùng đấu giá được một bộ trang sức ngọc lục bảo mà mình muốn, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết Chu Sơ Hành muốn tặng ai ——
Trong ấn tượng của anh ta bên người không có mấy người phụ nữ, chẳng lẽ chính là mẹ anh?
Thuận tiện gửi một tin nhắn vào trong nhóm nhỏ ở Bắc Kinh.
[Chu Sơ Hành điên rồi!]
–
Hội đấu giá kết thúc sau vài giờ.
Chu Sơ Hành luôn luôn khiêm tốn đêm nay đã trả giá cao nhất cho một món đồ —— 150 triệu USD, cộng thêm một số món khác, đập không thèm chớp mắt.
Nhất thời người người đều biết.
Giới truyền thông chờ bên ngoài sớm đã nhận được tin tức, nhìn thấy số tiền quy đổi từ đô la Mỹ sang Nhân dân tệ lên tới gần 2 tỷ, vừa đau lòng, vừa cảm khái.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền khiến mọi người kinh ngạc rớt tròng mắt.
Tần Tắc Sùng ra chậm sau một bước, nhìn thấy các phóng viên truyền thông, để lại nụ cười tự cầu nhiều phúc với Chu Sơ Hành.
"Chu tổng, tôi đi trước đây."
Chu Sơ Hành suy tư mấy giây, "Chúc cậu sớm dỗ được."
Tần Tắc Sùng: "......"
Chu tổng chưa từng nói về đề tài yêu đương cư nhiên nói câu này, mình bị dọa sốc luôn rồi.
Một chủ up (uploader) thường xuyên giới thiệu hàng xa xỉ sớm đã tới nước ngoài, anh ta cũng là một phú nhị đại, có thể tiến vào nhà đấu giá.
Các fan đều chờ đợi thành quả chiến đấu đêm nay của anh ta.
Khi vị chủ up này mở máy phát sóng trực tiếp lần nữa, vẻ mặt chết lặng: "Không giành được, đúng, bị người khác giành mất rồi —— đánh không lại người khác, còn có thể có vấn đề gì?"
"Có điều không sao, tôi không phải là người duy nhất đánh không lại."
"Ngay khi tin tức truyền ra các bạn liền biết thôi, vị đại lão này thật sự là!" Anh ta lộ ra biểu cảm khiếp sợ: "Tôi ở hiện trường, người bị dọa choáng váng luôn."
"Thấy qua người nào tiêu 2 tỷ trong một đêm chưa?"
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.
Người anh ta ở cửa nhà đấu giá, cũng có thư mời, khả năng nói láo là cực kỳ nhỏ.
Không lưu truyền cái khác, hai chữ "2 tỷ"(*) nhanh chóng lan truyền.
(*)Gốc là "二十亿"三个字: ba chữ "nhị thập ức"
[Cừ thật, tiêu hẳn 2 tỷ?]
[Đơn vị không viết sai chứ?]
[Thật hay giả vậy, sẽ không phải nói tào lao chứ?]
[Sao tôi không tin lắm đâu!]
[Tôi nghe người thân của bạn học của bạn tôi nói, 2 tỷ là sự thật......]
Vị chủ up này đang trò chuyện riêng với đại fan, dư quang thoáng nhìn chính chủ đi ngang qua phía sau mình, bạo gan lên tiếng ——
"Chu tổng!"
Anh ta không dám chĩa máy ảnh về phía Chu Sơ Hành, chỉ để giọng nói xuất hiện trong ống kính: "Đêm nay ngài đấu giá nhiều như vậy...... ờm đều là dự định sưu tầm sao?"
Chu Sơ Hành liếc ngang, không nhận ra anh ta.
Có điều là đồng hương, anh gật đầu tỏ ý: "Không phải sưu tầm."
Đại lão cư nhiên đáp lại mình, chủ up quả thực vui mừng khôn xiết, "Vậy ngài tặng cho người khác sao? Đối phương khẳng định là một vị nữ sĩ nhỉ?"
Đêm nay không có thất thủ bất cứ cái gì, tâm tình Chu Sơ Hành liền thoải mái hơn nhiều, Anh rất nhẹ nhàng cong môi dưới, rồi mở miệng.
"Có lẽ nên coi là lễ vật cầu hôn."
Phòng phát sóng trực tiếp không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của một người đàn ông trẻ tuổi, lập tức hàng loạt dấu chấm hỏi lướt qua.
Lễ vật cầu hôn 2 tỷ?!
Ngài cầu là công chúa của hành tinh nào vậy?
Hiện trường thanh âm ồn ào không ngừng.
Cũng may Tô đặc trợ sớm có dự liệu, nhóm truyền thông căn bản không tới gần, liền thấy thân ảnh cao lớn rắn rỏi kia biến mất ở khỏi ống kính.
Sau đó tất cả hình ảnh đi kèm tin tức, đều không có một tấm ảnh chính diện.
Nhìn theo thân ảnh rời đi của Chu Sơ Hành, chủ up một lần nữa giơ ống kính, che lại trái tim nhỏ bé của mình: "Các bảo bối, tôi khóc rồi, các bạn thì sao?"
Chỉ cầu hôn đã tốn ngần này, lễ vật kết hôn phải tốn bao nhiêu?
Sau này mỗi năm vào ngày kỷ niệm, không tránh được chi tiêu nhiều hơn một chút?
Còn có sinh nhật và lễ tình nhân......
Trong phòng phát sóng trực tiếp làn đạn(*) nổi lên tứ phía:
(*)làn đạn: nguyên văn " 弹 幕 ": "bullet screen" hay "danmu" là ch ức năng cho phép người xem "bắn" bình luận lên màn hình video, phim ảnh vân vân như những viên đạn trong thời gian thực.
[Tôi chua rồi]
[Tôi mệt rồi]
[Tôi yêu rồi!]
–
Trở lại khách sạn, toàn bộ món đồ đã đấu giá được đã được đưa tới, ngay ngắn chỉnh tề đặt trên chiếc bàn gỗ chắc chắn.
Vừa mở ra, cả căn phòng sáng chói.
Chu Sơ Hành ấn ấn huyệt thái dương, gần như không có nghỉ ngơi, liền lên máy bay.
Trước khi bay, anh gửi tin nhắn cho Lương Kim Nhược.
[Hôm nay về nước.]
Thời gian muộn quá, chắc cô ngủ rồi.
......
Truyền thông trong nước lúc đầu không chú ý tới hội đấu giá ở nước ngoài, dù sao không nhận được tin tức có người trong nước tham gia.
Chờ đến khi bọn họ biết được vả lại còn kiểm tra các con số thì đã là ngày hôm sau.
—— Không phải Chu tổng không tham gia bất kỳ hội đấu giá nào sao?
—— Cái sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị này là Chu tổng của Trung Thế chúng ta không sai chứ?
Không có ảnh cũng không sao, bọn họ có thể dựa trên hình ảnh trực tiếp từ truyền thông nước ngoài, hơn nữa công bố trên trang web chính thức của nhà đấu, tự tiến hành biên tập.
Nếu là người khác, có lẽ bọn họ vừa nhận được tin tức liền đăng ngay.
Nhưng hôm nay vị này là Chu tổng, nhóm truyền thông không dám làm càn quá, cái danh Diêm Vương của anh cũng không phải là giả, cứ thế lựa chọn dò hỏi Tô đặc trợ.
Khi chưa nhận được hồi âm, bọn họ chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.
Vào lúc 10 giờ sáng, đề tài #2 tỷ# thành công hợp với #Phỏng vấn của Chu Sơ Hành#, hơn nữa trở thành hot search số một mới ra lò.
Đối tượng cầu hôn của tổng tài Trung Thế cũng trở thành tâm điểm bàn tán của cư dân mạng.
Lương Kim Nhược đang mở cuộc họp.
Trong hội đồng quản trị của Lương Thị, không ít người trước kia cô đã từng gặp qua, ngoài mặt đều gọi là chú bác, tâm tư riêng của mọi người không xác định được.
Lần đầu tiên cô tiến vào hội đồng quản trị, mọi người đều rất ôn hòa.
Cuộc họp kết thúc đã là 10 rưỡi.
Mẫn Ưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tựa như người đẹp lạnh lùng của bà chủ nhà mình, nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là chần chừ mở miệng: "Chu tổng ——"
"Không cần nhắc đến anh ấy với tôi." Lương Kim Nhược lạnh giọng.
"...... vâng ạ."
Mẫn Ưu vốn dĩ muốn nói, Chu tổng đã chi 2 tỷ để cầu hôn ngài đó.
Cô ấy đã từng làm việc trong phòng thư ký ở Trung Thế một năm, và hiện giờ vẫn liên lạc riêng với Tô đặc trợ, trước khi đến, Tô đặc trợ đã từng tiết lộ qua.
Cái khác thì không rõ, cô đối với quan hệ của hai vị này vẫn còn tính là hiểu.
Đối tưởng cầu hôn của Chu tổng ngoại trừ vị đại tiểu thư trước mặt này thì còn có thể là ai.
Mẫn Ưu đeo cặp kính gọng đen, mắt nhìn thẳng: Chu tổng quả nhiên là người cuồng công việc từ trong trứng, một cuộc phỏng vấn phá hủy tất cả.
Cô ấy cảm thấy sau này vẫn là không nên tiếp nhận phỏng vấn.
Lương Kim Nhược trở lại văn phòng, nhớ ra mấy tấm hình mình chụp tối qua kia, lập tức mở Weibo đăng lên.
"Weibo hôm nay vì sao lại có chút lag?"
Mẫn Ưu không nói chueyenj, cũng may Lương tổng chỉ lẩm bẩm một câu.
Lương Kim Nhược: [Check in đi làm.jpg]
Trong chớp mắt, bài đăng Weibo này bạo rồi.
Lương Kim Nhược thoát khỏi Weibo, lại đăng một bài tương tự trong vòng bạn bè.
Thẩm Trì và Tô Ninh Dung dẫn đầu ấn like cùng bình luận cổ vũ, thổi rắm cầu vồng, bài luận nhỏ đều viết ra luôn.
Lương Kim Nhược miễn cưỡng tha thứ cho bọn họ.
–
Xuống khỏi máy bay, Tô đặc trợ rất bận rộn.
Cánh truyền thông liên tục gọi điện thoại, bận rộn nửa tiếng rốt cuộc đã an phận, anh ta còn phải bớt thời giờ trả lời những người lén dò hỏi.
Cuối cùng cũng rỗng rồi.
Tô đặc trợ là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không cũng sẽ không áp đảo được vô số thư ký, trở thành trợ lý đặc quyền của người cầm quyền Trung Thế.
Anh ta bấm mở chấm đỏ trên vòng bạn bè.
—— Thế mà là vòng bạn bè của Lương tiểu thư.
Tấm hình chụp lúc làm việc này thật sự đẹp!
Tô đặc trợ không xem được rắm cầu vồng của đám Thẩm Trì, nhưng anh ta có thể chuẩn xác làm ra cùng loại hành vi với bọn họ, chẳng qua cổ vũ của anh ta càng ngắn gọn hơn một chút.
Anh ta bận đến khí thế ngất trời, cũng chưa nhận ra ông chủ đã mở mắt.
Chu Sơ Hành liếc nhìn tốc độ tay của trợ lý, nới lỏng cà vạt, tùy ý gọi anh ta: "Tô Thừa."
Tay Tô đặc trợ dừng lại: "Ông chủ."
Thấy người đàn ông nhìn mình, anh ta chủ động mở miệng: "Lương tiểu thư vừa đăng trên vòng bạn bè."
Tô đặc trợ cố ý nghiêng di động qua.
Trên màn hình là một tấm ảnh rất bắt mắt.
Trong văn phòng tinh xảo lộng lẫy, Lương Kim Nhược mặc trang phục công sở đen trắng, cổ áo sơ mi không phải kiểu thiết kế thông thường, dáng người xinh đẹp được phác họa hoàn mỹ không khuyết điểm.
Mái tóc dài của cô được búi lên, để lộ vành tai trắng sáng như ngọc, đôi hoa tai phản chiếu ánh sáng dứt quãng rủ xuống.
Không giống với Lương Kim Nhược đẹp không sao tả xiết thường ngày cho lắm.
Tô đặc trợ: "Lương tổng hôm nay chính thức đi làm, tràn đầy năng lượng. Ông chủ, anh có muốn khích lệ một phen hay không?"
Bù đắp cho phát ngôn không phù hợp trong bài phỏng vấn.
Anh ta vẫn chưa kịp xem hot search.
Nghĩ tới tuyên ngôn muốn làm nữ tổng tài của Lương Kim Nhược, ấn đường Chu Sơ Hành cau lại, mở WeChat ra.
Trong khung chat sáng hôm nay Lương Kim Nhược chỉ trả lời bằng một chữ "Ờ".
Đầu ngón tay của anh hơi hơi cử động, ấn vào vòng bạn bè của cô.
—— Không có ảnh chụp, cũng không có chữ viết.
Trống không.
Một dòng bên dưới hình đại diện.
Đôi mày đẹp của Chu Sơ Hành nhíu chặt lại.
Ông chủ lại bị chặn rồi?
Tô đặc trợ mắt sắc ngắm tới, lần này không biết bao lâu mới được thả ra.
Anh còn bảo ông chủ khích lệ một chút, sao mình lại lắm miệng thế chứ, anh ta không nên xem bài đăng trong vòng bạn bè này.
Tô đặc trợ mở miệng: "Ông chủ......"
Lời của anh ta còn chưa nói xong, liền thấy ngón tay mảnh khảnh của Chu Sơ Hành thuần thục lại tự nhiên gõ một chữ gửi đi.
Không có dấu chấm than màu đỏ.
Hóa ra không bị kéo vào danh sách đen, chỉ là bị chặn không thể nhìn thấy.
Tô đặc trợ liếc nhìn sắc mặt của ông chủ nhà mình, rõ ràng từ gương mặt không cảm xúc nhìn ra được một chút kinh ngạc.
"......"
Hóa ra vẫn chưa tới thời điểm thê thảm nhất.
Ông chủ vẫn còn có cơ hội nói lời trăn trối......