Tân Lang Thứ 7

Chương 42




Tụi tôi đi trên con đường đó thêm độ khoảng mười phút nữa, thì đột nhiên người kia dừng lại. Cậu ta đưa mắt quan sát ở phía trong mấy bụi rậm, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.


"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao không đi tiếp?"


Tôi khó hiểu, hỏi vọng lên phía trước, người kia quay đầu lại nhìn tôi, đáp "Chui qua bụi rậm này là chúng ta sẽ vô trong khu ký túc xá".


Cậu ta vừa nói xong, liền chui ngay vào bụi rậm, không cho tôi phản ứng gì.


Thấy cậu ta như vậy, tôi cũng vội vội vàng vàng chui vào theo vì sợ sẽ bị thất lạc.


Bụi rậm này đầy những cây gai, chúng cứ níu lấy quần áo tôi khi tôi chui qua, cho nên mặc dù chỉ có một đoạn ngắn, nhưng lại mất một khoảng thời gian mới qua tới khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt.


Sau khi chui ra bên ngoài, đập ngay vô mắt tôi chính là khung cảnh cpvắng vẻ u ám của khu ký túc xá. Cộng thêm trời vẫn còn mây đen bao phủ, mưa vừa mới tạnh, gió lạnh lại thổi, khiến cho không gian cực kỳ lạnh lẽo, nổi cả da gà da vịt lên hết.


"Ở trên lầu đó".


Trong khi tôi mải mê đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, thì người kia chợt lên, cậu ta vừa nói vừa chỉ tay về phía cầu thang.


Tôi ừ một tiếng, đáp "Vậy thì chúng ta đi thôi".


Lời vừa dứt, tụi tôi ngay lập tức di chuyển về phía cầu thang.


"Cạch cạch... cạch cạch...."


Tiếng bước chân vang vọng trong không gian này nghe rõ mồn một, lấn át cả tiếng cây cối xào xạc, hòa vào đó chính là nhịp tim đang đập liên tục trong lồng ngực của tôi.


Tụi tôi chạy lên tầng một, rồi lại chạy lên tầng hai, ba và khi gần tới tầng bốn, người kia bất ngờ quay về phía của tôi, nói "Xác của Hoành Nghị đang ở tầng bốn, cậu phải chuẩn bị tâm lý, không thôi sẽ bị dọa cho sợ đó".


Tôi gật đầu, trầm giọng "Mình biết rồi".


"Rầm".


Đúng lúc này ở bên ngoài trời vang lên một tiếng sấm nổ rất lớn, nó bất giác khiến cho tôi giựt mình một cái mạnh, lập tức nhận ra trời lại bắt đầu mưa rồi.


"Ào ào".


Âm thanh của tiếng mưa ngay lập tức lấp đầy vào trong khoảng không, từng đợt gió lạnh liên tiếp nhau nổi lên, thổi ù ù không ngừng, cảnh vật xung quanh tôi thoáng cái trở nên mờ mờ ảo ảo, ánh sáng chiếu rọi hiện tại đang dần yếu ớt.


Sau khoảng vài phút, thì tụi tôi đã bước chân lên dãy hành lang của tầng bốn, không biết có phải do trời đang chuyển mưa hay không, mà nơi này rất thiếu ánh sáng, sự mờ tối bao phủ lên mọi thứ, cộng thêm hơi lạnh từ đâu đó tỏa ra không ngừng, tạo cho tôi cảm giác sợ hãi.


Đi được một đoạn, người kia dừng lại, cậu ta không quay mặt về phía tôi, mà trực tiếp chỉ tay vào một căn phòng cách tụi tôi không xa, lên tiếng "Đằng kia".


Vừa nói, cậu ta vừa tiến về phía đó, thấy vậy tôi cũng vội vàng bước theo.


Nhưng mà khi tới nơi, tôi chẳng nhìn thấy cái xác chết nào ở trong căn phòng đó hết, cả căn phòng đều trống trơn trống trội, một cái áo còn không có nữa là.


"Xác của Hoành Nghị đâu? Cậu có nhớ lộn căn phòng nào không vậy?"


Tôi nghi hoặc vừa hỏi vừa bước vào bên trong quan sát kỹ càng hơn.


Lúc này, người kia ở phía sau tôi đột nhiên cười lớn "Mình không có nhớ lộn đâu, trong căn phòng này có một cái xác mà".


"Vậy cái xác đâu? Cậu..."


Tôi khó hiểu vừa quay lại vừa hỏi, lời còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang bởi cái nhếch mép cười kinh dị và cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi đầy kỳ quái của cậu ta.


Trong lòng tôi ngay lập tức nổi lên một trận bất an, đôi chân theo phản xạ lùi về phía sau, khi bản thân nhận thức được sự nguy hiểm đang hiện diện trước mặt mình.


"Sao lại lùi về sau rồi".


Cậu ta hỏi tôi bằng chất giọng lạnh lẽo, ngữ khí lại mang theo vẻ mỉa mai.


Tôi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh để trả lời "Đâu... đâu có, mình chỉ là....".


"Không tìm thấy xác chết sao?"


Cậu ta trừng mắt nhìn tôi mà hỏi một tiếng lớn, sau đó lại đột nhiên cười lên một cách khoái trí, điệu cười này cực kì cực kì biến thái.


Khi đã cười xong, cậu ta liền khàn giọng cất tiếng "Để mình cho cậu thấy xác chết nằm ở đâu nha".


Nói rồi cậu ta nhanh như chớp tiến lại gần chỗ tôi.


Khoảnh khắc này, trong thứ ánh sáng yếu ớt chiếu rọi khắp căn phòng, hình ảnh của cậu ta dần dần biến đổi, cả thân người ngay lập tức trở nên vặn vẹo không giống người bình thường, da dẻ trên người từ từ chuyển sang màu trắng bệch rồi bong tróc, đôi mắt biến thành màu trắng dã, xung quanh tỏa ra mùi vị lạnh lẽo hôi thúi.


Tôi cảm thấy mọi chuyện đang trở nên quá mức nguy hiểm, đối với tình hình này cách tốt nhất chính là thoát thân, cố gắng tìm đường chạy ra bên ngoài, chạy càng xa thứ kinh dị kia càng tốt.


Chỉ có điều trong thời khắc tôi định chạy, thì thứ kinh dị kia đã nhanh tay, hất té tôi xuống dưới nền gạch bông một cái rất mạnh, làm cho cả người của tôi vô cùng đau nhức.


Thứ kinh dị nhếch mép cười lớn, đôi môi của nó nứt nẻ dần, nụ cười kéo dài lên tới mang tai, những chiếc răng một xiêu vẹo lộ hết cả ra ngoài.


"Bịch... bịch...".


Từng miếng từng miếng thịt ở trên người của thứ kinh dị rớt xuống sàn, vang lên âm thanh đáng sợ khi nó bước tới gần chỗ tôi hơn.