Tân Lang Thứ 7

Chương 46




Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành ở lại với tôi một lúc lâu, sau khi bọn họ gọi điện thông báo chuyện tôi bị tai nạn cho Lý Hoành Nghị nghe, thì Lý Hoành Nghị cũng tức tốc chạy tới thăm.


Nghe tin cậu ta tới, tôi có nhắn gửi mang theo vài bộ quần áo để tôi thay đổi, đồ đạc cá nhân và đặc biệt chính là cái laptop cùng với cuốn nhật ký điều tra của Tiêu Thịnh.


Tôi muốn dùng thời gian dưỡng bệnh của mình để điều tra thiệt kỹ càng về vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, nhằm mục đích giải quyết tất cả các vấn đề mà những ngày qua tôi gặp phải.


Nhiều người ở đây cũng không hay cho lắm, nên tôi quyết định "đuổi" Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành về với lý đã có Lý Hoành Nghị ở đây với tôi rồi.


Hai người bọn họ nghe tôi nói vậy cũng cảm thấy có lý, vì vậy gật đầu rồi bước ra về trông thấy Lý Hoành Nghị đã tới.


Sau khi Lý Hoành Nghị để xong những thứ mà tôi nhắn gửi ở ngăn tủ cạnh giường bệnh, cậu ta liền ngồi xuống ở bên cạnh giường, vừa gọt trái lê vừa lo lắng hỏi "Duy Phúc, cậu vẫn ổn chứ? Mình thấy băng bó hơi nhiều à nha".


Tôi mỉm cười, đáp lại "Mình vẫn ổn, bác sĩ nói những vết thương trên người mình đều không phải là vết thương sâu, nên rất nhanh chóng sẽ bình phục thôi mà".


Lý Hoành Nghị ừ ừ vài tiếng, rồi cầm một miếng lê vừa mới gọt xong đưa cho tôi.


Tôi đưa tay nhận thấy, sau đó chậm rãi ăn miếng lê vừa mới gọt xong này, mùi vị cũng không tệ cho lắm, mặc dù tôi thích ăn hồng giòn hơn.


Nhìn thấy tôi đã ăn xong miếng lê, Lý Hoành Nghị liền hỏi tiếp "Mình nghe Dĩ An với Nhựt Thành nói cậu bị tai nạn, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu đã đi đâu mà bị tai nạn vậy?"


Tôi có chút đứng hình trước câu hỏi này của cậu ta, sao một thoáng im lặng, tôi vẫn quyết định nên tìm đại một lý do nào để trả lời cậu ta "Thiệt ra cũng chẳng đi đâu đâu, chỉ là lúc mình đi bộ trên đoạn đường bên cạnh của khu ký túc xá nam trường đại học y Dạ Nguyệt, thì bất ngờ bị một người lái xe máy ẩu tả làm cho giựt mình, xui xẻo thay, chân của mình lại bị trượt, khiến cho cả thân người té vào một vài thân cây vừa mới cắt tỉa, gây nên thương tích như hiện tại".


"Thiệt không?"


Lý Hoành Nghị nhíu mày, nghi hoặc hỏi.


Tôi làm bộ ra vẻ rất nghiêm túc, gật đầu một cái dứt khoát, đáp "Thiệt".


Có điều, hình như Lý Hoành Nghị vẫn không tin tưởng, cậu ta im lặng quan sát tôi một hồi, sau đó liền trầm giọng lên tiếng "Mình vẫn cảm thấy không tin tưởng với câu trả lời này của cậu cho lắm, cũng bởi vì dạo gần đây cậu có gì đó rất khác lạ, giống hệt như đang điều tra một cái gì đó cực kỳ bí mật vậy. Nói thiệt cho mình nghe đi, rốt cuộc chuyện này là sao?"


Tôi bị cậu ta nói trúng tim đen, nên không biết làm gì ngoài lắc đầu, vội vội vàng vàng nuốt một ngụm nước miếng mà trả lời "Hoành Nghị ơi Hoành Nghị, có phải dạo gần đây cậu thường xuyên đọc truyện và coi phim trinh thám hay không? Sao mà lại suy nghĩ quá lên như vậy chứ? Mình đã từng nói với cậu rồi, do hiện tại mình đang bận rộn với việc học cũng như tham gia các hoạt động của trường nên rất bận bịu, lấy thời gian đâu ra mà điều tra bí mật hay không bí mật chứ?"


Lý Hoành Nghị bị câu nói này của tôi làm cho cứng họng, có vẻ như không biết nên nói gì, tôi nắm lấy cơ hội này, làm bộ ra vẻ mệt mỏi, ngáp một cái, thấp giọng nói "Hiện giờ mình cảm thấy buồn ngủ quá, nếu cậu muốn quay về trường cũng không sao đâu, dù gì đi nữa thì ở chỗ này cũng có bác sĩ, y tá và điều dưỡng rồi".


"Mình ngồi đây một chút rồi sẽ về".


Cậu ta trả lời một cách ngắn gọn với tôi, tôi không quan tâm, liền trực tiếp nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.


Vốn dĩ chỉ ngủ giả bộ, đợi tới khi cậu ta về sẽ mở mắt ra, nhưng mà lại không ngờ tới, tôi đã ngủ quên từ lúc nào không hay biết.


Khi tôi thức dậy thì cũng đã không còn trông thấy Lý Hoành Nghị đâu, chắc có thể cậu ta đã quay về trường để sáng mai còn đi học nữa.


Tôi liếc nhìn sang đồng hồ, liền nhận ra hiện tại đã mười giờ tối rồi.


Thời điểm này là lúc bệnh viện yên tĩnh nhất, chủ yếu là để dành không gian cho các bệnh nhân nghỉ ngơi.


Do tôi ở trong phòng riêng biệt, nên cũng chẳng rõ các bệnh nhân trong tầng lâu của tôi đã ngủ rồi hay chưa.


"Cạch cạch... cạch cạch... cạch cạch...".


Đang định rót ly nước để uống thấm giọng, thì đột nhiên ở phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, âm thanh nghe rõ mồn một.


Tôi nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía đó, liền lập tức trông thấy Trần Phi Võ đang tiến vào, nét mặt anh ta lúc này có vẻ rất căng thẳng.


"Phi Võ?"


Tôi nhìn chằm chằm về phía anh ta, mà vô thức lên tiếng hỏi.


Trần Phi Võ "ừ" một tiếng, rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, anh ta nhìn nhìn tôi, khẽ chau mày, lo lắng hỏi "Cậu sao rồi, vết thương do thứ kinh dị gây ra có nghiêm trọng hay không?"


"Vết thương không nặng lắm".


Vừa trả lời tới đây, tôi liền giựt mình một cái, nhận ra có gì đó bất hợp lý, liền gấp gáp hỏi "Khoan đã, sao anh lại biết vết thương trên người của tôi là do thứ kinh dị gây ra?"


Trần Phi Võ mỉm cười, trầm giọng đáp "Tại vì người cứu cậu thoát khỏi thứ kinh dị kia, chính là tôi".