Tân Sinh

Chương 10




Nhạc Đông nhìn Hứa Hướng Dũng đứng kế bên đang trợn mắt há mồm một cái rồi mới nói nhỏ với Nhan Dịch Trạch: “Vị trí mà em sắp xếp cho Hiểu Ninh làm tương đối thích hợp với cô ấy, ngoài ra Hiểu Ninh không phải người phụ nữ của anh Tiêu Tuyết mới là người phụ nữ của anh.”

“Vậy thì cậu không nên sắp xếp cho Hiểu Ninh vào đây làm.” Bởi vì bận công việc lại cộng thêm chuyện gần đây, nên anh đã tạm thời gác chuyện của Quan Hiểu Ninh qua một bên, nhưng hôm nay vào giây phút anh nhận ra cô, không, phải nói là lúc nhìn thấy cô bỏ qua món ăn mình không thích anh lập tức cảm thấy như có dòng nước ấm tràn vào trong lòng, lúc đó anh đã xác định mình muốn khôi phục lại mối quan hệ lúc trước của hai người.

Còn Tiêu Tuyết thì anh thấy vốn dĩ không có vấn đề gì, mình chưa từng hứa hẹn gì với cô ấy, chỉ là duy trì một mối quan hệ ổn định mà thôi, anh chắc chắn sẽ không xử tệ với cô ấy, nhưng cũng không thể nói hễ từng lên giường thì là người phụ nữ của anh được, nếu vậy thì người phụ nữ của anh cũng quá nhiều rồi đấy.

Vả lại mấy năm nay anh đối xử với cô ấy và người nhà cô ấy cũng không tệ, nếu cô ấy hiểu chuyện thì không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh.

Về phía Quan Hiểu Ninh thì càng khỏi phải nói, cô không có học lực, không có kĩ năng gì, xem ra cũng không có liên lạc với gia đình, nếu muốn cuộc sống sau này tốt hơn, vậy thì chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội quay lại với anh!

Nhan Dịch Trạch cảm thấy may mắn khi mình chưa đưa 6 triệu cho cô, nếu cô có số tiền này rồi thì chưa chắc sẽ ngoan ngoãn quay lại với anh.

“Vốn dĩ em cũng không định để Quan Hiểu Ninh vào làm ở đây, em cũng muốn tìm một công việc tốt cho cô ấy, nhưng học lực của cô ấy không cao lại……, lại rời khỏi đây 6 năm có một số việc đối với cô ấy mà nói thật sự là quá khó, cộng thêm không có kinh nghiệm xã hội sẽ rất dễ bị lừa!” Thấy Hứa Hướng Dũng cũng ở đây nên Nhạc Đông chỉ có thể ám chỉ với Nhan Dịch Trạch về hoàn cảnh của Quan Hiểu Ninh.

Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cậu làm tốt lắm, tại anh chưa suy nghĩ thấu đáo anh nên cho cô ấy một số tiền làm phí sinh hoạt, hay là chuyển Hiểu Hiểu đến làm ở văn phòng của anh?”

Nhạc Đông không có cách nào để nhắc nhở Nhan Dịch Trạch việc lúc trước khi biết Quan Hiểu Ninh ra tù mình còn lo lắng cô ấy sẽ dính lấy anh ấy để moi tiền, chỉ có thể tận lực khiến Nhan Dịch Trạch từ bỏ cái ý niệm này: “Anh muốn cho Hiểu Ninh đến làm ở văn phòng của anh cũng được, nhưng anh nên nghĩ đến cảm nhận của cô ấy một chút, ở đây ít nhất cô ấy còn có việc để làm, nếu đến chỗ anh thì không lẽ mỗi ngày cô ấy đều ngồi ngẩn ra đó hay chỉ là rót nước bưng trà, dọn dẹp vệ sinh cho anh.”

“Vậy thì để cô ấy làm ở đây một thời gian đã, đợi anh nghĩ kĩ rồi sẽ sắp xếp công việc khác cho cô ấy.” Nhan Dịch Trạch cảm thấy Nhạc Đông nói cũng đúng.

“Dịch Trạch, em nghĩ anh cũng hiểu rõ Hiểu Ninh không phải loại con gái đó đúng không?”

Nhan Dịch Trạch bụm môi rồi nói: “Hiểu Hiểu là người như thế nào anh đương nhiên là hiểu rõ, anh chỉ muốn nhắc nhở cậu khi về đừng nói chuyện này với Đinh Nạp, mất công cô ta lại chạy đến làm loạn.”

“Cô ấy chỉ là lo lắng cho Hiểu Ninh mà thôi.”

“Lo lắng cái gì, Hiểu Hiểu đã là người trưởng thành rồi, cô ấy có thể tự quyết định bất cứ chuyện gì, cậu yên tâm anh sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu, vả lại chỉ cần Hiểu Hiểu tự nguyện theo anh thì tới lúc đó Đinh Nạp cũng không còn gì để nói, cậu cũng không cần lo không biết ăn nói thế nào với Đinh Nạp.”

Nhạc Đông suy nghĩ một lát thấy vẫn là khoan hẳn nói với Đinh Nạp thì hơn, đợi hỏi ý kiến của Quan Hiểu Ninh đã rồi tính sau.


Nhan Dịch Trạch ăn xong cơm rất nhanh, lúc rời khỏi còn nhìn về phía quầy, thấy Quan Hiểu Ninh cúi đầu quay lưng về phía mình thì không nhịn được mỉm cười rồi mới đi về hướng cửa của nhà ăn.

Nhạc Đông thì kéo Hứa Hướng Dũng lại nói: “Chuyện hôm nay một chữ cũng không được truyền ra ngoài.”

Vẻ mặt của Hứa Hướng Dũng rất nghiêm túc: “Giám đốc Nhạc, tôi không nghe thấy gì cả.” Có thể tiếp xúc với chuyện riêng của Nhan Dịch Trạch và lấy được sự tín nhiệm của anh ta đối với cậu mà nói là một chuyện tốt, nhưng nếu muốn ngồi vào vị trí của Đổng sự trưởng thì cái gì nên nói cái gì không nên nói cậu đương nhiên hiểu.

“Vậy thì tốt.” Nhạc Đông cho Hứa Hướng Dũng một ánh mắt khen thưởng, nhưng lại nghĩ có thể làm được trợ lý của Nhan Dịch Trạch thì không phải là người tầm thường, thấy lời dặn dò của mình có chút dư thừa.

Ba ngày kế tiếp Nhan Dịch Trạch ngày nào cũng đúng 12h30 có mặt ở nhà ăn để ăn cơm, vả lại chỉ đến quầy thức ăn của Quan Hiểu Ninh phụ trách lấy thức ăn mà không đi những quầy khác.

“Phía trước còn những món khác, anh có thể qua đó xem thử.” Quan Hiểu Ninh đã nhẫn nhịn ba ngày rồi cuối cùng cũng chịu không nổi nữa bắt đầu nhắc nhở Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch cười cười rồi nói: “Anh chỉ thích ăn món em múc thôi.”

Quan Hiểu Ninh thấy những người tới đây ăn cơm đều đi ngang qua quầy của cô mà đến những quầy khác, chỉ đành nói tiếp: “Vậy đồ ăn cũng đã lấy xong, anh có thể đi ăn rồi đấy.”

“Hiểu Hiểu, em có cần phải đối với anh xa cách vậy không? Anh không nghĩ đến cuộc sống của em là anh không tốt, đợi em hết bận hãy gọi điện cho anh, anh sẽ cho người đến rước em qua văn phòng của anh, chúng ta cần nói chuyện.”

Quan Hiểu Ninh lập tức đỏ mặt, vội nhìn quanh may mà xung quanh không nhiều người, chắc chắn không ai nghe thấy lời nói của Nhan Dịch Trạch cô mới kéo khẩu trang xuống nói nhỏ: “Em đã sớm nói anh không thiếu em thứ gì cả, em chỉ muốn làm tốt công việc này, anh đi ăn cơm mau đi, được không?”

“Anh thích nhất chính là dáng vẻ đỏ mặt này của em.” Nhìn thấy gò má đỏ hây hây của Quan Hiểu Ninh Nhan Dịch Trạch cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, thật muốn nhéo vài cái lên khuôn mặt búng ra sữa của cô.

Quan Hiểu Ninh đeo lại khẩu trang: “Anh có đi không?”

“Đi, đi ngay đây, ngày mai anh lại qua đây.” Nhan Dịch Trạch không muốn chọc giận cô, sau khi tặng cô một nụ cười mê người thì lập tức rời khỏi.

Nhan Dịch Trạch vừa đi thì Đại Quế Hà đi tới nói: “Hiểu Ninh, quan hệ của em và Nhan tổng rất tốt nhỉ?”

“Gì cơ?” Quan Hiểu Ninh bị câu hỏi của Đại Quế Hà dọa sợ.

“Chị thấy mấy ngày nay Nhan tổng đến nhà ăn đều nói chuyện với em, em là em họ của giám đốc Nhạc vậy thì chắc chắn là quen biết Nhan tổng.” Đại Quế Hà cảm thấy mình phân tích rất có lý, cô định tìm hiểu nội tình đồng thời cũng là thay Vương Thuận Kiệt hỏi thăm tin tức.

Quan Hiểu Ninh lập tức thuận theo trả lời: “Có quen biết, lúc còn đi học hay gặp mặt cho nên cũng có nói mấy câu, thật ra cũng lâu lắm rồi không liên lạc.”

Đại Quế Hà như chợt ngộ ra liền gật đầu: “Thì ra em và Nhan tổng quen biết từ nhỏ, em cũng lạ, nếu đã quen biết Nhan tổng và giám đốc Nhạc thì sao không bảo họ sắp xếp cho em vào làm ở tập đoàn.”

“Học lực của em không được cao, có được một công việc đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Em mới bao nhiêu tuổi chứ, phải cố gắng phấn đấu nhiều hơn, nếu đã có mối quen biết tốt như vậy thì phải biết tận dụng, cho dù em có làm tốt đến đâu chăng nữa thì công việc ở nhà ăn cũng không có tiền đồ gì đâu, em đừng có như chị đã lớn tuổi vậy rồi còn bị con mình xem thường.”

Quan Hiểu Ninh biết Đại Quế Hà lại nghĩ đến chuyện đau lòng rồi, Đại Quế Hà đã ly hôn và có một đứa con gái nhưng vì công việc của chị không được cao sang nên bình thường con của chị không muốn nhìn thấy chị ở trường.

“Chị Đại, đợi con chị lớn rồi nó sẽ hiểu nỗi lòng của chị thôi.”

“Haizz, đừng nhắc mấy chuyện này nữa, em phải nghe lời chị, đừng để lớn tuổi rồi mới hối hận.”

Quan Hiểu Ninh cười và nói: “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Sau khi biết mối quan hệ của Quan Hiểu Ninh và Nhan Dịch Trạch, Vương Thuận Kiệt liền thay đổi cách nhìn đối với Quan Hiểu Ninh, còn đặc biệt nói với cô nếu có khó khăn hay yêu cầu gì trên phương diện công việc thì cứ nói với ông ta.

Quan Hiểu Ninh cũng không khách sáo, trực tiếp nói mình muốn chuyển qua làm phụ bếp.

Vương Thuận Kiệt thấy khó hiểu, công việc ở quầy nhẹ nhàng biết bao sao Quan Hiểu Ninh cứ khăng khăng đòi đi chỗ vừa nóng vừa ồn ào vừa nhiều việc làm như nhà bếp chứ? Ông ta cũng không dám tự ý quyết định, nên đã gọi điện hỏi ý của Nhạc Đông, không ngờ Nhạc Đông lại trả lời rất nhanh là Quan Hiểu Ninh nói sao thì làm vậy đi.

Vương Thuận Kiệt không còn băn khoăn nữa lập tức cho Quan Hiểu Ninh đổi vị trí công việc, Quan Hiểu Ninh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối tuần, Nhạc Đông chở Quan Hiểu Ninh qua nhà Đinh Nạp ăn cơm, ở trên xe anh hỏi cô phải nói như thế nào với Đinh Nạp về chuyện của Nhan Dịch Trạch.

Quan Hiểu Ninh cười khổ: “Mấy ngày đi tìm việc ở bên ngoài em đã hiểu cái gì gọi là khó khăn, em không muốn mất công việc này, vả lại còn có chỗ ở, cho nên tốt nhất là tạm thời đừng nói chuyện này với Đinh Nạp, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”

“Vậy sau này em phải làm sao, Dịch Trạch anh ấy đối với em……” Nhạc Đông chỉ nói nửa câu.

“Cho dù anh ấy muốn gì, em chỉ kiên trì nguyên tắc của bản thân, em sẽ cố gắng tránh mặt anh ấy nếu không tránh được nữa thì em sẽ từ chức, anh thấy vậy có được không?”

“Đương nhiên là được, thật ra em cách xa Dịch Trạch một chút là chuyện tốt.”

“Em hiểu, bây giờ em không xứng với anh ấy.”

“Hiểu Ninh, ý của anh không phải là em không xứng với Dịch Trạch, mà là……” Nhạc Đông lại lần nữa muốn nói mà không biết nói như thế nào, Quan Hiểu Ninh đã chịu khổ nhiều rồi, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô gái này phải chịu khổ thêm nữa.

Quan Hiểu Ninh không để ý mà cười: “Không sao, hiểu rõ tình trạng thực tại của mình là một chuyện tốt, như vậy em mới có mục tiêu để phấn đấu, anh và Đinh Nạp không cần phải lo cho em, em đã nghĩ thông rồi.”

Trong lòng Nhạc Đông thầm than, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết ở bên nhau.

Công việc ở nhà bếp không tốt tí nào, cực nhất là cắt rau và làm mì, đặc biệt là mỗi ngày nhà ăn nhân viên đều phải chuẩn bị số lượng rau rất lớn, làm việc cả ngày cánh tay cũng không nhấc lên nổi, khổ nhất là rửa rau vì tuy đang là mùa hè đồng thời cũng có đeo bao tay nhưng phải ngâm nước lạnh trong thời gian dài, người chịu tội nhiều nhất là đầu bếp, ngày nào cũng phải đứng trước bếp lò, một năm bốn mùa cả người đều như được xông hơi vậy.

Cho dù rất khổ cũng rất cực nhưng Quan Hiểu Ninh vẫn có thể thích ứng, lúc cô ở trại giam hàng ngày cũng làm những công việc lặp lại như vậy cho nên cũng không cảm thấy nhạt nhẽo, vả lại môi trường làm việc như vậy cũng đỡ nhọc lòng, ai làm việc người nấy mối quan hệ giữa mọi người tương đối đơn giản, Nhan Dịch Trạch cũng không còn cơ hội đến làm phiền cô nữa, hằng ngày đi làm thì cắt rau tan ca thì đọc sách rồi sau đó đúng 21h30 đi ngủ, sáng đúng 6 giờ thức dậy, cuộc sống như vậy cô cảm thấy rất trọn vẹn, đợi đến khi nhận được tháng lương đầu tiên cô dự định mời Đinh Nạp và Nhạc Đông ăn cơm để cảm ơn họ.

“Nhan tổng đến rồi, mọi người ngừng tay một lát!” Đầu bếp chính Tùng Lợi đột nhiên đi vào la lên, mà thông thường vào giờ này ông ta đều ở ngoài quầy nghĩ ngơi.

Mọi người nghe thấy lập tức ngừng hết công việc trên tay mình lại ngẩng đầu lên, chỉ riêng Quan Hiểu Ninh để dao xuống rồi lại nhanh chóng quay mặt vào tường đưa lưng ra đối diện với Nhan Dịch Trạch đang bước vào.

Sau khi Nhan Dịch Trạch bước vào anh mỉm cười nhìn quanh, khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh đứng đưa lưng về phía mình thì không khỏi cảm thấy mắc cười, đây rõ ràng là tư thế của đà điểu tưởng làm như vậy thì có thể tránh anh sao?

Nhưng anh lại nghĩ đây có lẽ là cô cố tình gây sự chú ý với anh, mấy năm nay anh đã quá quen với những thủ đoạn và chiêu trò của phụ nữ dùng trên người anh rồi, nhưng cách làm của cô có phải hơi thiếu kĩ thuật rồi không.

“Vì dạo trước nhà ăn xảy ra chuyện nên thiếu hụt nhân sự, dạo gần đây mọi người vất vả rồi, cho nên hôm nay trước khi qua đây tôi đã thương lượng với giám đốc Vương, để thể hiện chút tâm ý nên tôi quyết định tháng này sẽ tăng 30% lương cho mọi người, đồng thời hy vọng mọi người có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ và nghiêm túc.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lời nói của Nhan Dịch Trạch vừa dứt thì lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng la hét cảm ơn Nhan tổng của mọi người, Nhan Dịch Trạch cười cười rồi gật đầu đợi mọi người im lặng sau đó nói tiếp: “Không làm phiền mọi người làm việc nữa, Hiểu Hiểu em ra đây một lát.”

Những người ở đây ít nhiều cũng biết bối cảnh của Quan Hiểu Ninh, họ cho là chắc chắn vì mối quan hệ của Nhạc Đông nên Nhan Dịch Trạch mới đối tốt với cô, còn nghe nói từ nhỏ Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh đã quen biết nhau, cho nên không ai để ý hành động của hai người.

Quan Hiểu Ninh đành phải quay người lại đi theo Nhan Dịch Trạch ra ngoài.

“Sao không làm ở quầy thức ăn nữa?” Đi đến chỗ vắng người Nhan Dịch Trạch bảo Hứa Hướng Dũng và hai trợ lý khác ra ngoài cổng đợi anh rồi sau đó anh mới hỏi Quan Hiểu Ninh.

Quan Hiểu Ninh trả lời một cách rất tự nhiên: “Làm ở đâu cũng như nhau cả, em thích công việc phụ bếp hơn.”

“Vậy sao vừa rồi anh vào em liền quay lưng lại?”

Quan Hiểu Ninh im lặng đứng đó một lát rồi mới lên tiếng: “Em có thể về làm việc được chưa? Trước 10h em phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn.”

Nhan Dịch Trạch nở nụ cười xấu xa đến gần Quan Hiểu Ninh: “Không trả lời? Vậy anh phân tích giúp em, có phải muốn gây sự chú ý với anh không, Hiểu Hiểu anh vốn dĩ là đến tìm em, em không cần phải làm vậy đâu.”

Quan Hiểu Ninh đứng suy nghĩ một lát, nhìn Nhan Dịch Trạch cả người anh đều tỏa ra sự hấp dẫn mê người cô đột nhiên cười mỉm: “Trong trại giam có quy định hễ gặp người nào vào tham quan thì mọi người đều phải đứng quay lưng lại với người đó, để bảo đảm phạm nhân sẽ không gây tổn thương đến người khác, vừa rồi không phải em cố ý đứng quay lưng lại với anh mà là vừa nghe có người la lên thì em chỉ là phản xạ có điều kiện mà làm động tác này.”

Nhan Dịch Trạch nghe xong cảm thấy lòng mình như thắt lại, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô nhịn không được hỏi: “Em đã chịu khổ nhiều như vậy, thật sự không oán không hận anh ư?”

“Đường là em tự chọn, tại sao phải oán hận anh chứ, càng không cần thiết vì thành tựu hôm nay của anh mà đi giận cá chém thớt sang anh để rồi đòi tiền anh. Sau này chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không? Anh chịu cho em vào làm ở công ty anh thì em đã cảm kích lắm rồi.”

Nhan Dịch Trạch cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, anh nhìn vào mắt Quan Hiểu Ninh và nói nhỏ: “Hiểu Hiểu, em đáng được đối xử tốt hơn, hãy để anh bồi thường cho em, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn!”