Tần Tấn Chi Hảo

Chương 1




Edit: Bánh Bao
Beta: Sam
Nắng sớm ửng hồng quét đi những mảnh âm u trên bầu trời nhưng vẫn không thể ngăn được những trận gió lạnh đầu đông của Giang Nam.
Híp mắt, vươn người, ngoác cái miệng rộng, con chó mực lười biếng ngáp một cái, sau đó lắc người, rũ rũ bộ lông rồi chạy đến chuồng gà. Hai con ngươi đen của nó đảo đảo, sau đó hung dữ trừng mắt với con gà trống đang ngẩng đầu ưỡn ngực, rõ ràng nó vô cùng bất mãn với dáng vẻ ra oai của con gà này. Không để ý đến sự khiêu khích của con mực, con gà trống tiếp tục tận tâm hoàn thành công việc thường ngày.
"Ò...Ó...O...O..."
Con mực dùng chân sau đào đào đất, cổ họng gầm nhẹ, phát ra tiếng cảnh cáo khiến cho mấy con gà mái trong chuồng hoảng sợ cực kỳ.
Cửa sổ đóng chặt, trong nhà hơi u ám, lò sưởi vẫn còn đang âm ỉ cháy. Ở trước giường, có hai đôi giày được đặt ngay ngắn. Xuyên qua tấm màn lụa, ở dưới tấm chăn bông màu xanh, có hai người đang ôm chặt lấy nhau mà ngủ. Tấm màn khẽ lay động, gió không biết từ nơi nào thổi đến, thổi vào người nằm ngoài khiến người nọ giật mình, rụt rụt cổ, mắt vẫn nhắm tịt, tay lần mò góc chăn kéo lên, lập tức đắp lên người kia. Cảm nhận được sự săn sóc của người trong lòng, người nằm trong dựa sát vào, dùng mặt cọ cọ người kia.
Nhíu nhíu mày, thật không muốn người tối qua đã phải mệt mỏi giờ lại bị một trận gà bay chó sủa ngoài cửa ồn ào quấy rầy, là một vị phu quân tốt biết yêu thương thê tử, cho nên lúc này, Tần Tấn không chút do dự ngồi dậy, đi ra ngoài bảo vệ mộng đẹp của người yêu.
Nhẹ nhàng cử động người, A Tấn chậm rãi dời bàn tay nhỏ bé đang ôm thắt lưng mình. Tuy rằng đã nín thở, động tác lại cực kỳ chậm nhưng vẫn làm người yêu bên cạnh giật mình. Lông mi nàng khẽ động, dường như sắp tỉnh dậy. Không để nàng kịp mở mắt, Tần Tấn nằm xuống, khẽ hôn người đang cố gắng muốn thoát khỏi giấc mộng.
"Ngoan, ngủ tiếp đi."
Nghe được âm thanh thân thiết bên tai, người kia không hề cử động nữa, khoé miệng mỉm cười hạnh phúc, lại một lần nữa ngủ thật say.
Rời khỏi ổ chăn ấm áp, cẩn thận đắp lại chăn cho người đang say ngủ, kiểm tra mấy lần liền, đến lúc đảm bảo không có khí lạnh len được vào thì Tần Tấn mới yên tâm đứng dậy, thay y phục.
Hai lỗ tai dựng thẳng lên, con mực nghe thấy tiếng động trong phòng liền xoay người đứng chờ trước cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra, nó liền dùng sức vẫy vẫy đuôi bày tỏ tấm lòng trung thành. Chỉ tiếc là nó không được chủ nhân vuốt ve mà lại còn bị gạt ra, nó bèn thấp giọng nức nở nghẹn ngào, tránh qua một bên, yếu ớt gục xuống, ánh mắt hàm chứa oán giận.
Thuần thục lấy thức ăn cho gia súc, vung vào bên trong chuồng gà, Tần Tấn mở cửa gỗ ra, lùa bảy tám con gà lớn nhỏ trong chuồng ra ngoài. Bọn gà lập tức lao vào tranh giành thức ăn, ồn ào náo loạn, không thèm để ý đến chuyện cãi nhau với con mực nữa. Âm thanh huyên náo cuối cùng cũng kết thúc. Sáng sớm đầu đông ở Giang Nam lại trở nên yên tĩnh, bình thản.
Tần Tấn bước nhanh vào bếp, nhóm lửa nấu cháo, hấp lại màn thầu mua từ hôm qua, sau đó chạy ra nội viện lấy nước rửa mặt qua loa. Đột nhiên nhớ tới điều gì, cô chạy ngay đến chuồng gà, lấy hai quả trứng. Trên mặt nàng nở nụ cười tươi như hoa.
Đứng bên cạnh cái nồi đang toả khói nóng, Tần Tấn suy nghĩ nên xử lý hai quả trứng thế nào để tẩm bổ người yêu đang ngủ ngon trên giường.
Chậm rãi đến sau lưng người đang ngẩn ngơ ngắm hai quả trứng gà kia, hai tay Ân Huệ vòng quanh cái eo nhỏ, áp người vào lưng người kia, cảm nhận được sự gầy yếu của đối phương nhưng lại khiến nàng có cảm giác an toàn. Ngoại trừ từ "hạnh phúc" thì nàng không có từ nào khác để diễn tả cảm giác lúc này.
"Sao không ngủ thêm một chút?" Bị thê tử đánh lén, trên mặt Tần Tấn dào dạt ý cười.
Cọ cọ lên lưng của phu quân, Lâm Ân Huệ nhắm mắt lại, làm nũng: "Không có người nằm cạnh nên em không ngủ được."
Tuy cũng đã được coi như là vợ chồng già rồi nhưng nghe thấy vậy, mặt Tần Tấn không kìm được đỏ lên. Cô giơ hai quả trứng gà trên tay, hỏi thê tử: "Giúp ta nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào."
Nghe thấy tiếng tim đập nhanh của người kia, Lâm Ân Huệ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
"Chiên?"
"Buổi sáng nên ăn ít dầu mỡ một chút thì hơn."
"Chưng?"
"Chỉ sợ phải chờ lâu."
"Luộc?"
"Hơi đơn giản."
"..." Nàng không chịu được nữa. "Người muốn làm khó em."
Quay người đi, mỹ nhân bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Không tài nào khống chế được sự dụ dỗ của cặp môi đỏ, Tần Tấn cúi người xuống ngậm lấy nó. Chuyện trứng gà đã bị hai người ném đến chín tầng mây.
Cuối cùng, một đĩa trứng chiên được bưng lên bàn. Cháo loãng, màn thầu và đĩa trứng chiên mãi mới chọn được là bữa sáng của hai người. Mỗi lần nhìn thấy bữa sáng vô cùng thanh đạm, đáy mắt Tần Tấn không cầm được chút áy náy.
"Đồ ngốc, ăn rất ngon nè." Ân Huệ hạnh phúc cười, xóa đi vẻ buồn bã của người yêu.
"Vậy em ăn nhiều một chút." Tần Tấn gắp một miếng trứng chiên lớn bỏ vào trong bát của thê tử. "Em mệt rồi, nên tẩm bổ cho tốt."
Mặt nóng ran, Ân Huệ cũng gắp một miếng đặt vào bát Tần Tấn. "Người vất vả nhất là Tấn đó." Vì nuôi cả gia đình nên mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ, vất vả kiếm tiền, khiến Ân Huệ rất đau lòng. Tần Tấn dạo gần đây lại gầy đi rồi.
Có lẽ là hiểu nhầm, Tần Tấn ngây người, cười toe toét, lắc đầu. "Ta không mệt tẹo nào."
***
"Có vợ thật tốt." Chàng trai trẻ làm cùng mắt rất tinh, lập tức phát hiện ra Tần Tấn có áo mới, giọng mang vẻ buồn bã.
Hoàn toàn không thể che giấu được niềm vui sướng trong lòng, tay Tần Tấn vô thức sờ lên y phục. Đây là người trong lòng mình vì mình mà tự tay may từng đường kim mũi chỉ, mặc rất vừa vặn. Tuy may bằng vải thô, nhưng đối với cô, nó còn quý giá gấp trăm ngàn lần gấm lụa. Vì phần thâm tình này, mình càng phải cố gắng làm việc, để nàng ấy có một cuộc sống tốt hơn. Hít sâu một hơi, Tần Tấn thôi không nghĩ ngợi linh tinh nữa, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Tần Tấn chuyển hàng hoá mới được đưa đến vào trong hậu viện, cẩn thận kiểm tra số lượng, đối chiếu từng cái từng cái một rồi đánh dấu vào trong sổ nhỏ, rồi lại chuyển lại vào trong nhà kho. Thương hành (giống kiểu công ty vận chuyển hàng hóa ngày nay á) Dục Ký là nơi cô vất vả kiếm tiền mỗi ngày.
Lão quản sự - bác Trần - nhìn chăm chú chàng trai chăm chỉ không hề lười nhác chút nào, trong mắt đầy tán thưởng.
Đứa nhỏ này có thể đào tạo thành tài.
***
Dọn dẹp phòng xong thì mặt trời đã lên cao, Ân Huệ ngẩng đầu, nhắm mắt cảm nhận ánh nắng đầu đông. Đúng là một ngày đẹp trời mà. Nàng xoay người, chậm rãi đi vào trong phòng.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được dáng người đó có chút khác với người bình thường. Nàng đang cố hết sức chuyển vài cái ghế dựa ra ngoài, sắp xếp xong rồi lại lấy tấm đệm trên giường trải lên mặt ghế. Ánh mặt trời tốt như vậy thì không nên lãng phí nha. Nghĩ đến chuyện người yêu có thể đắp chiếc chăn thơm mùi nắng, trong mắt Ân Huệ lộ ra vẻ thoả mãn cực kỳ.
Chăn để lên trên ghế rồi, con mực đành phải nằm dựa vào chân ghế, lè lưỡi. Ân Huệ ngồi ở cái ghế khác, bắt đầu công việc của nàng, thêu khăn gấm cho hiệu trang sức Vi Thịnh. Nàng còn nhớ rất rõ, lúc nàng nhờ dì Lý giới thiệu giúp công việc này, trong mắt Tần Tấn có bao nhiêu là khổ sở.
"Đồ ngốc, đã muốn ở bên nhau cả đời thì nên chia sẻ cho nhau mới phải." Ân Huệ không muốn người yêu phải gánh tất cả gánh nặng. Nàng không muốn nhìn thấy người thương vì âm thầm nuôi dưỡng cả hai người mà dần trở nên gầy gò.
"Ta sẽ cố gắng làm thêm một chút, em không phải khổ như vậy." Tần Tấn rất kiên trì.
"Nếu người đau lòng em thì chẳng lẽ người muốn nhìn thấy em đau lòng sao?" Hai người đều cố chấp như nhau.
Cuối cùng, mỗi người nhường một bước. Tần Tấn đáp ứng việc này nhưng lại giới hạn lượng công việc. Nghĩ đến được người yêu che chở, cảm giác ngọt ngào lại lan toả trong lòng Ân Huệ.
Qua giờ Thân, sau một ngày vất vả, Tần Tấn đúng giờ đẩy cửa vào nhà. Vừa bước đến tiểu viện, người kia đã chờ sẵn ở đó, đi đến bên cạnh cô.
"Mệt không?" Tất nhiên là ngày nào Ân Huệ cũng hỏi vậy.
Mỉm cười, A Tấn lắc đầu, cũng chưa từng thay đổi đáp án.
Cẩn thận đánh giá Tần Tấn, Ân Huệ đương nhiên không tin câu trả lời kia, cũng không nói nhiều lời nữa.
"Đi rửa tay đi. Đợi một chút nữa là có thể ăn cơm rồi."
Lại một lần nữa nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt cô gái kia. Đồ ngốc! Nhìn thấy em, ta làm sao có thể mệt mỏi được nữa chứ.
Bày thức ăn lên, tuy chỉ có vài món đơn giản nhưng Tần Tấn vẫn ăn rất ngon, vẫn không quên tán thưởng vợ yêu: "Tay nghề của em vẫn là tốt nhất."
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Ân Huệ gắp cho nàng một miếng thịt.
Khó có được thịt ba chỉ thơm ngào ngạt trong bữa cơm, Tần Tấn cũng không quên gắp cho Ân Huệ những miếng ngon nhất, còn bản thân thì lùa từng miếng cơm lớn, ăn kèm rau.
"Sáng sớm mai ta sẽ theo quản sự học việc."
Hôm nay, sau khi tan việc, bác Trần quản sự đến tìm, đề nghị cô theo ông học tập. Tần Tấn biết rõ là quản sự muốn đề bạt mình nên dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt này.
"Sau này có thể về trễ một chút. Nếu trễ quá, em đừng chờ cơm ta, ăn cơm trước đi, đừng để bị đói."
Biết rõ người trước mắt nhất định sẽ để bụng đói chờ mình về nên Tần Tấn quyết định phải hành động trước.
"Dạ, người cũng đừng quá gắng sức." Ân Huệ sảng khoái đáp ứng cũng không quên dặn dò Tần Tấn. Nàng không muốn khiến cho người vất vả kia lại vì mình mà lo lắng.
Ăn tối xong, Ân Huệ thu dọn bát đũa, Tần Tấn thì chuẩn bị việc làm hằng ngày.
Một thùng nước đen sẫm đặt ở bên giường, vị thuốc gai người xộc thẳng vào mũi. Vốn đã sớm quen với mùi này, Tần Tấn lấy một cái ghế đẩu, ngồi xuống trước mặt Ân Huệ, nhẹ nhàng xắn ống quần nàng, cuốn qua đầu gối, nâng cặp chân nhỏ hơi dị dạng đặt vào trong nước thuốc, không ngừng xoa bóp giúp vợ.
"Tấn."
Nhìn người nọ dáng vẻ chăm chú, tuy đã nhìn hành động này biết bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy cô làm vậy vì mình, trong lòng Ân Huệ vẫn tràn đầy cảm động.
Tần Tấn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vành mắt hơi ửng hồng của cô gái nhỏ, cô liền đọc được tâm tư của nàng. Đã nhiều năm như vậy sao vẫn còn không quen như thế. Tần Tấn trưng ra khuôn mặt tươi cười.
"Đồ ngốc."
"Người mới là đồ ngốc ý."
***
Editor: Thật hâm mộ cuộc sống hạnh phúc của hai người mà. Tuy thiếu thốn đủ điều nhưng vẫn vui vẻ. Mà tui phát hiện tác giả này không thích viết câu có chủ ngữ. Thật làm khó editor mà.