Tần Tấn Chi Hảo

Chương 12




Editor: Planktonic.
Beta: Bánh Bao.
Trên đầu giường, ngọn nến nho nhỏ tỏa ra những điểm sáng. Ân Huệ ngồi trên đầu giường, ngón tay ngọc nhỏ dài, một trên một dưới lần lượt thêu ra hoa văn tươi đẹp ở trên khăn. Chỉ là, người đang ngồi thêu kia lại thiếu đi một chút bình tĩnh. Mặc dù nhìn như chăm chú, nhưng thi thoảng, Ân Huệ lại nhìn ra cửa phòng, trong mắt toát ra vẻ nóng lòng cùng bất an.
Đã sắp đến giờ Tý nhưng người kia còn chưa về.
"Hôm nay ta phải đi theo bác Trần xã giao, khả năng hơi trễ chút mới có thể trở về. Em đừng chờ ta, nhớ ngủ sớm chút". Buổi sáng, Tần Tấn luôn mãi căn dặn. Mặc dù là lần đầu theo đi xã giao, nhưng ít nhiều gì cô vẫn biết không trở về sớm được. Sợ mình về trễ, sợ Ân Huệ ngây ngốc chờ đợi mình, Tần Tấn không khỏi luôn mãi cường điệu, nhìn thấy Ân Huệ gật đầu đáp ứng mới an tâm rời đi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Ân Huệ cười trở nên bất đắc dĩ. Nếu cô trở về nhìn thấy đèn vẫn sáng, chỉ sợ lại càm ràm. Người ấy chẳng lẽ không biết, nếu không có cô bên giường, căn bản là nàng không có cách nào để ngủ a.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có động tĩnh. Động tác trên tay Ân Huệ ngừng lại. Nàng nghiêng tai lắng nghe. Cửa viện bằng gỗ được đẩy ra khe khẽ, phát ra tiếng kẽo kẹt, con Mực canh giữ ngoài cửa cũng im lặng. Có thể làm có con Mực ngoan ngoãn như vậy chỉ có một người.
Buông đồ vật trong tay ra, vén tóc mai rối ra sau tai, mắt cũng không chớp nhìn cửa phòng rồi tính toán một lúc, Ân Huệ dùng nụ cười đẹp nhất để kéo đi sự chú ý của người kia.
Nhẹ nhàng đóng cửa viện  lại, cũng không nhìn con Mực quấn quít bên dưới chân lấy lòng, A Tấn người nồng nặc mùi rượu, bước đi có chút lảo đảo không đi về phòng mà vào phòng bếp trước. Cô gắng gượng tia lí trí cuối cùng, múc một gàu nước, hớp một ngụm, súc súc nhổ ra, lặp lại nhiều lần, hà hơi, ngửi một cái, mùi rượu giống như không còn dày đặc nữa thì mới lấy khăn mặt ở bên cạnh lung tung lau miệng. Cảm xúc lạnh lẽo làm thân thể cô run lên một cái. Dù như vậy, Tần Tấn vẫn cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu choáng váng ngay cả cửa cũng không thấy rõ lắm. Cô hít một hơi thật sâu đi đến trong phòng.
Thật lâu không thấy Tần Tấn trở về phòng, tim Ân Huệ chùng xuống, lại không yên. Nàng đang định đứng dậy đi xem thì màn cửa bị xốc lên.
Ân Huệ mỉm cười. Tuy nhiên, khi nhìn người Tần Tấn đầy mùi rượu, ánh mắt bình tĩnh, thân hình bất ổn, nụ cười của nàng biến mất trong nháy mắt .
Ánh mắt Tần Tấn mông lung, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt người trước mắt biến hóa. Cô cố gắng cong khóe miệng, thẳng tắp đi đến, hoàn toàn không phát hiện bước chân mình đã chếch choáng.
Đau lòng nhìn người kia cố gắng tỏ ra không sao, Ân Huệ đứng lên đi đến đỡ lấy cô, dìu cô ngồi xuống giường, tỉ mỉ quan sát cô. Sắc mặt đỏ gay, ánh mắt tan rã, say đến bất tỉnh nhân sự nhưng ánh mắt vẫn còn gắt gao khóa lấy chính mình.
"Ngồi xuống." Ân Huệ kéo hai tay của Tần Tấn làm cho cô chống mạn giường. Cô gật đầu nhìn Ân Huệ, cười ngây ngô. Lúc này, Ân Huệ mới an tâm quay người đi tới bên cạnh bếp, lấy ấm nước trên bếp, đổ nước ấm vào trong chậu và nhanh chóng đem khăn mặt thấm nước, vắt khô rồi quay về trước người Tần Tấn.
Ánh mắt mờ mịt, thân thể trước sau lắc lư rất muốn ngã xuống, Tần Tấn mơ mơ màng màng nhìn bóng dáng bé nhỏ đi tới trước mặt, trái tim vốn đang đập nhanh dường như lại đập nhanh hơn.
Mặt được tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa lấy, khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng ở trên mặt lau qua lại, Tần Tấn híp mắt, cười toe toét, thuận theo. Cô muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ phun ra hai chữ "Ân Huệ."
Nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc ngếch của Tần Tấn, Ân Huệ vốn biết rõ tửu lượng của cô, thật không biết cô đã uống bao nhiêu mới làm cho cô say thành như vậy. Ân Huệ không nhịn được trách cứ: "Làm sao lại uống nhiều như vậy? Người cũng không biết tiết chế chút."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói cũng chỉ có tràn đầy yêu thương cùng thương tiếc, động tác trên tay không ngừng lại, tiếp tục lau sạch giúp cô.
Tuy rằng đầu đã sớm trống rỗng, nhưng Tần Tấn vẫn có thể nghe ra nồng đậm quan tâm cùng trìu mến trong lời nói, miệng cười càng xán lạn. Không chịu được khát vọng trong lòng, Tần Tấn mở hai tay ra, vòng lấy Ân Huệ, chôn mặt thật sâu trước bụng của nàng. Hô hấp của cô lên xuống đều đều, nhắm mắt lại, mặt không ngừng cọ cọ, thụ lấy nhiệt độ cách lớp quần áo cảm trên người Ân Huệ. Thần trí do mùi hương bay vào mũi chậm rãi tỉnh táo rồi lại dần dần mê ly.
Ân Huệ có chút bất ngờ với hành động của Tần Tấn, thân thể bị ôm thật chặt, bá đạo nhưng cũng không mất dịu dàng, để rồi Ân Huệ cảm nhận được cô ỷ lại mình. Ân Huệ vỗ nhè nhẹ trên lưng Tần Tấn làm cho thân thể cô chậm rãi thả lỏng.
"Ân Huệ..." Làm nũng kêu tên người nọ, trong đầu Tần Tấn lúc này chỉ có hai chữ này, kêu lên ngàn vạn lần vẫn cảm giác không đủ.
"Hửm?" Nghe cô một tiếng lại một tiếng gọi tên mình, tâm Ân Huệ cũng theo nhảy lên.
"Ân Huệ..." Vẫn kêu không buông tha.
"Ở đây, em ở đây."  Nàng vỗ về người có chút tính trẻ con lúc này.
Nghe được âm thanh ngọt ngào, ý thức Tần Tấn từ từ mất đi, đầu càng ngày càng nặng, dường như có cái gì từ dưới đáy lòng muốn tuôn ra, không khống chế được. Thậm chí âm thanh của cô cũng có chút biến đổi:" Không thích... không thích một chút nào." Lời nói mơ hồ mà bản thân cô cũng không hề biết.
"Không thích cái gì?" Ân Huệ lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp yếu đuối như vậy của Tần Tấn liền cẩn thận hướng dẫn cô nói ra lời trong lòng.
"Rượu, một chút cũng không thích, không muốn uống, không muốn..." Oán trách lên án, âm thanh cũng không còn.
Tim Ân Huệ giống như bị cái gì nặng nề đập một cái. Lời này nếu cô có nửa phần tỉnh táo quyết sẽ không nói ra. Tay vòng qua ôm đầu của cô, môi để trên tóc cô, nước mắt Ân Huệ rơi xuống không một tiếng động. Đứa ngốc.
***
Đau nhức ập tới làm người đang say rượu bị đánh thức. Có chút vất vả mở mắt ra, nuốt một ngụm nước miếng, Tần Tấn cảm giác miệng lưỡi khô khốc. Đây là chỗ nào? Trong lòng cả kinh, ngay sau đó, ngửi được mùi thơm quen thuộc bên người làm cho cô bình tĩnh lại. Cẩn thận hồi tưởng, nhớ mang máng chính mình trở về phòng, nàng ấy còn vì chính mình lau mặt, chuyện sau đó như thế nào cô cũng không nhớ gì cả. Nghiêng đầu, nhìn cô gái đang ở trong ngực mình ngủ an ổn, khóe môi A Tấn bất giác gợi lên ý cười hạnh phúc. Cô nghĩ ắt hẳn người này đã bỏ ra nhiều sức lực mới có thể dàn xếp tốt người say rượu này. 

Nhẹ nhàng nghiêng người để cho Ân Huệ ngủ được thoải mái chút, cẩn thận đắp chăn kín giúp nàng, dùng cẳng chân kẹp lấy bàn chân nhỏ của Ân Huệ, nỗ lực đem nhiệt độ của mình truyền đến trên người kia, nỗ lực sưởi ấm cái lạnh kia.
Ân Huệ không chịu nổi lạnh. Đây vốn là tật xấu từ nhỏ của nàng . Năm mới năm tuổi, nàng đã giống như người lớn tuổi chịu đựng đau khớp hành hạ.
Còn nhớ mùa đông đầu tiên từ khi Tần Tấn quen biết nàng, nàng gần như đều chỉ ngồi ở trên giường mỗi ngày, dùng chăn che kín mới có thể giảm bớt một ít đau đớn. Tại sao trời cao lại đối xử với một bé gái vô tội như vậy? Chưa từng oán giận chuyện của bản thân mình, nhưng giờ đây, Tần Tấn cảm thấy vận mệnh khổ sở mà Ân Huệ phải chịu đựng thật không thỏa đáng chút nào. Mỗi khi nhìn Ân Huệ quật cường mím môi, cố nén nước mắt không rên tiếng nào, tâm Tần Tấn liền đau đớn theo.
Muốn bảo vệ nàng, muốn làm cho nàng vui sướng.
Nghĩ đến đây, tay A Tấn vòng qua bả vai nàng, bất giác xiết chặt.
"Người đã tỉnh rồi à?" Mang theo sự buồn ngủ dày đặc, Ân Huệ bị động tác nho nhỏ làm tỉnh giấc. Phát hiện người bên cạnh đã tỉnh lại, nàng hỏi bằng một giọng mệt mỏi.
Nhìn Ân Huệ như thế, Tần Tấn không khỏi có chút tự trách: "Tối qua đã khiến em mệt rồi."
Lắc lắc đầu, dường như nghĩ tới điều gì, Ân Huệ liền chống người lên: "Người khát không? Em đi lấy nước cho người." Chỉ là, còn chưa kịp đứng lên, Ân Huệ đã bị người kia ôm chặt vào trong lòng.
"Không khát."  Tần Tấn làm sao cam lòng để cho Ân Huệ đi rót nước cho mình trong cái đêm lạnh như vậy. Lo nàng lạnh, Tần Tấn thuận thế nằm ngửa, để Ân Huệ nằm trên người cô, kéo chăn qua, bọc hai người trong sự ấm áp.
Ân Huệ tựa đầu vào cổ Tần Tấn. Mùi rượu trên người cô vẫn chưa hoàn toàn tản đi hết nhưng cũng không nồng nặc như lúc trước. Chóp mũi nhẹ nhàng sượt qua làn da Tần Tấn. Người này chưa bao giờ biết nói lời ngon ngọt nhưng chỉ dùng hành động để mình cảm nhận được tình yêu thương dành cho mình.
Còn nhớ mùa đông khi hai người mới quen nhau, ốm đau hành hạ nàng.
***
Chịu không nổi một chút lạnh, bé chỉ có thể ngồi ở trên giường, mỗi ngày nhìn Tần Tấn ra ngoài từ rất sớm, tối muộn mới trở về. Dù lò sưởi chưa bao giờ tắt, Ân Huệ vẫn không cảm giác được một chút ấm áp.
Không lí do, bé bắt đầu có chút tức giận Tần Tấn, cố nén đau, không nói tiếng nào. Bé không thèm mở miệng để Tần Tấn ở bên cạnh mình đâu.
Mãi đến tận ngày Tần Tấn bị thương ở tay, bị Lâm Sương cấm ra ngoài, bé mới biết Tần Tấn mỗi ngày ra bên ngoài chỉ vì có thể kiếm nhiều củi hơn, có thể làm cho lò sưởi cháy lâu hơn, có thể làm cho phòng ấm hơn chút.
Đêm đó, bé nằm ở bên trong chăn, làm thế nào cũng không ngủ được. Đột nhiên, một chân tiến vào trong chăn bé kề sát ở trên chân bé.
Kinh ngạc nhìn Tần Tấn, mới đầu, bé không hiểu hành động của cô. Từ từ, khi chân nhỏ lạnh như băng của bé cảm nhận được nhiệt độ truyền đến, Ân Huệ mới biết dụng ý của cô. Trong lúc nhất thời lòng tràn đầy cảm kích lại không nỡ nên bé hơi co chân lại: "Chị sẽ lạnh."
Chân nhỏ lại một lần dán vào. "Chị không sợ lạnh. Ân Huệ, nếu không em xích lại đây đi." Chỉ lo Ân Huệ ghét bỏ chính mình, Tần Tấn hỏi có chút do dự..
Ân Huệ nhìn Tần Tấn, ánh mắt của cô trong suốt giống như ngày xưa, cũng giống như ngày xưa không giấu được bất kì tâm tình gì, cô đều cẩn thận đối xử với bé như vậy.
Nghe lời ngủ thiếp đi, lần đầu Ân Huệ cùng người ngoại trừ mẹ thân cận như vậy.
Ổ chăn A Tấn rất ấm, tay bé xiết chặt ôm lấy cô không chỉ vì sưởi ấm mà còn vì lòng bé đang cảm động. Tưởng bé còn lạnh, Tần Tấn lôi chăn bé lại đây, trở tay ôm lấy bé.
"Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Gật đầu, vùi đầu trong lòng cô, lần đầu tiên, Ân Huệ có ý niệm hy vọng có thể vĩnh viễn nằm ở trong lòng Tần Tấn, không cần tách ra.
***
Cảm thấy người trong lòng ỷ lại mình, ánh mắt Tần Tấn trở nên thích thú. Nghĩ đến hôm qua đi xã giao, gặp được thương gia phương Bắc khó khăn dây dưa, nếu không phải ỷ vào tửu lượng chuốc hắn say, chỉ sợ cô vẫn chưa thể thoát thân. Bác Trần mang cô đi xã giao là có tâm đề bạt, chắc chắn cảnh tượng như vậy sau này sẽ không thiếu. Nếu như vậy, khó tránh khỏi làm cho Ân Huệ  bận tâm tới cô. Thời gian cùng  Ân Huệ chỉ sợ cũng giảm. Thế nhưng, chỉ có như vậy, cômới có thể kiếm nhiều tiền hơn. Nàng cùng Ân Huệ không có con, Ân Huệ lại đi đứng không tiện, cô không thể không tính tới tương lai.
"Tấn." Nhận ra sự u sầu của Tần Tấn, Ân Huệ ngửa đầu. "Người suy nghĩ cái gì vậy?"
Suy nghĩ mãi, không muốn lừa dối nàng nhưng cũng không muốn nàng phát sầu theo mình, Tần Tấn không nói, nhẹ nhàng hạ xuống trán nàng một nụ hôn.
Hiểu rõ tâm tư của Tần Tấn, Ân Huệ không có hỏi tiếp, khuôn mặt nhỏ kề sát ở cổ cô: "A Tấn, em chỉ muốn người đừng miễn cưỡng chính mình."
Hô hấp cứng lại, một sự ấm áp chảy ra trong tim rồi nhanh chóng lan tỏa toàn thân. Chỉ vì câu này của em, dù làm bất cứ chuyện gì, ta cũng không cảm thấy miễn cưỡng. Ý thức nắm chặt hai tay, bên miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, cằm nhẹ nhàng cọ vào Ân Huệ, không một tiếng động, Tần Tấn bày tỏ tâm tình lúc này.
Dựa vào trong lòng Tần Tấn, cảm thụ hơi thở của cô biến hóa, tâm Ân Huệ cũng vui vẻ lên, thân thể dán chặt vào người cô, có chút tham lam hấp thụ nhiệt độ trên người cô rồi thỏa mãn nhắm chặt mắt lại: "Ngủ đi."
"Ừm."