Tần Tấn Chi Hảo

Chương 17




Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt, đôi mắt nhằm nghiền, hàng lông mi thật dài vẽ thành một đường cong mờ nhạt che phủ, chiếc mũi tinh xảo chập rãi hô hấp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên thành một đường vòng cung, khuôn mặt là của một cô bé nhưng lại rất đẹp. Tần Tấn ngắm nhìn thật kỹ Ân Huệ. Những ký ức cũ của ba năm qua đều rõ trong đầu. Lần đầu gặp gỡ, lúc đó em ấy mắng mình là nam nhân thúi, còn đuổi mình ra ngoài. Sau đó, mẹ may cho cô một bộ đồ mới, còn tốt bụng chải đầu, giúp cô thay y phục. Có một lần bên dòng suối nhỏ, đứng trước mặt những đứa trẻ cùng tuổi khác, cô dũng cảm đứng ra nói sẽ bảo vệ Ân Huệ, sau đó về nhà âm thầm khóc. Ba năm nay, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tuy rằng chuyện đã rất xa xưa, thế nhưng mỗi một chuyện Tần Tấn đều nhớ rất rõ.
Tần Tấn cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô, mặc dù đang chìm trong giấc mộng, nhưng Ân Huệ vẫn siết chặt tay không muốn buông ra. Nhớ lại những ngày bình thường, Ân Huệ ngủ trên ngực cô, ôm cô thật chặt. Tần Tấn có một loại cảm giác Ân Huệ đang sợ hãi điều gì. Toàn tâm toàn ý nhìn xuống đôi chân đang được chữa trị bị mền che phủ, Tần Tấn nghĩ đến đủ thứ chuyện, ngực đột nhiên khó chịu, lại còn nhói đau. Tại sao ông trời lại đối xử với em ấy như vậy? Ân Huệ không hung dữ, em ấy lại còn rất hiền lành, em ấy cũng không làm chuyện gì xấu, tại sao phải em ấy lại phải chịu khổ? Tần Tấn nghĩ không ra.
"Ưm..." Cô bé nằm trên giường chưa tỉnh, nhưng lòng mày nhíu chặt vào một chỗ, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tần Tấn biết, bé đã thấy đau. Tim cô co rút lại, đưa tay ra dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán của Ân Huệ. Sợ kinh động làm bé thức giấc, ngừng thở, động tác của Tần Tấn hết sức nhẹ nhàng, chậm rãi, cẩn thận.
Như cảm nhận được điều gì đó, đôi chân mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa yên bình, hô hấp cũng đã ổn định.
Tần Tấn cẩn thận nhìn Ân Huệ, xác định bé vẫn còn ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì căng thẳng, trán của A Tấn toát mồ hôi, cô tùy ý lau. Tần Tấn lại tiếp tục nhìn Ân Huệ, chìm vào tâm sự của chính mình. Đôi mắt không hề chớp, nhìn chằm chằm cô bé đang ngủ say. Thật tốt. Không biết đã qua bao lâu, đến khi vai được một bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ, lúc này Tần Tấn mới tỉnh táo, ngẩng đầu lên. Là mẹ.
"A Tấn, con đi nghỉ đi." Lâm Sương cúi đầu, giọng nói êm ái. Đứa nhỏ này đã ngồi suốt một canh giờ không thèm nhúc nhích. Mấy lần bà muốn đi vào bảo con nghỉ ngơi, nhưng khi lại nhìn thấy Tần Tấn như vậy, cuối cùng bà lựa chọn không quấy rầy. Nhưng đây vốn chỉ là đứa trẻ vừa tròn mười tuổi, làm sao bà nhẫn tâm để con phải mệt mỏi.
Nghe mẹ nói, Tần Tấn không chút do dự lắc lắc đầu, ánh mắt rất kiên định.
Ba năm ở chung, Lâm Sương hiểu rõ tính tình của đứa trẻ này, biết có khuyên cũng vô dụng. Thấy con mình cố chấp, người làm mẹ cũng cảm động: "Đừng làm bản thân mình mệt mỏi, ngày tháng còn rất dài, biết không con?"
Ngoan ngoãn gật đầu, Tần Tấn nói: "Mẹ, con phải trông chừng Ân Huệ, mẹ đi nghỉ ngơi đi." Mấy ngày trước, Tần Tấn nghe Tần Mặc nói mẹ đang mang thai, cô biết mẹ mình bây giờ không thể lao lực quá sức.
Lâm Sương nhìn đứa bé hiền lành lại hiểu chuyện, không khỏi cảm thán. Tuy rằng Tần Tấn không phải con ruột của Tần Mặc, nhưng tính cách chu đáo, quan tâm người khác rất giống nhau: "Khi nào Ân Huệ tỉnh dậy con nhớ báo mẹ biết. Nếu mệt mỏi nhất định phải nghỉ ngơi, có biết không?"
"Dạ." Tần Tấn nhỏ giọng trả lời, nhìn theo bóng dáng mẹ rời khỏi rồi quay đầu, tiếp tục nhìn Ân Huệ. Cô đã hứa với Ân Huệ, là phải ở bên cạnh em ấy, cô nhất định phải tuân thủ lời hứa.
Ân Huệ đang ngủ, nhưng trong lúc mơ màng, từng cơn đau đớn bắt đầu kéo đến, càng lúc càng đau, cuối cùng kéo cô bé ra khỏi giấc mộng. Vất vả mở hai mắt, cơ thể bé không cử động nổi, hàng mi thanh tú vẫn còn dính chặt vào nhau. Tỉnh lại, cái cảm giác đau đớn càng rõ ràng hơn.
"Sao vậy? Đau sao?" Từ lúc Ân Huệ nửa tỉnh nửa mê, Tần Tấn đã chú ý đến nét mặt của cô bé. Không quan tâm đến bàn tay bị siết chặt đến đau, cô vội vã hỏi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Ân Huệ mới chú ý đến người đang ngồi ở cạnh mình, Tần Tấn đang lo lắng nhìn mình, không hiểu tại sao trong lòng bé mềm nhũn: "Đau." Từ trước đến nay Ân Huệ là một cô bé mạnh mẽ, nhưng lúc này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô bé làm bé chỉ nói được một chữ. Từng giọt nước mắt như từng hạt ngọc trai lớn từ khóe mắt rơi xuống.
Ân Huệ khóc, Tần Tấn liền cuống lên, đưa tay lau nước mặt cho cô bé: "Đừng khóc, chị đi gọi mẹ." Nói xong cô lập tức đứng lên, không màng đến đôi chân tê rần muốn lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng bàn tay nhỏ của cô bị kéo lại.
Tần Tấn sững sờ, nhìn cô bé vẫn không ngừng rơi nước mắt: "Chị đi gọi mẹ cho em uống thuốc, như vậy sẽ hết đau. Nhanh mà, chị sẽ lập tức quay lại."
Tay vẫn bị bé nắm chặt, không có ý buông ra.
Nhìn Ân Huệ, Tần Tấn biết cô bé muốn gì, lần thứ hai kiên trì giải thích: "Đừng sợ, chị đi gọi mẹ rồi sẽ trở lại."
Bàn tay nhỏ kia vẫn không chịu buông, đôi mắt Ân Huệ đẫm lệ nhìn Tần Tấn, cô bé hiểu rõ tâm ý Tần Tấn nhưng vẫn không muốn buông tay... Ân Huệ chấp nhận chịu đau, không cần uống thuốc, cô bé không muốn A Tấn rời đi, không muốn.
Tần Tấn không còn cách nào, đành ngồi lại trên giường, vừa lau nước mắt cho Ân Huệ, vừa thuyết phục: "Mẹ đã nói khi em tỉnh lại phải báo mẹ biết. Chút nữa mẹ cho em uống thuốc, sẽ không còn đau nữa, tin chị đi."
Ân Huệ lắc đầu, cố chấp không để Tần Tấn rời đi, cô bé cũng quên luôn đôi chân đang đau đớn của mình: "Em không muốn chị đi." Giọng nói hơi khàn khàn, nhưng vẫn kiên quyết không thỏa hiệp.
"Em... em đang bị đau, cần phải uống thuốc." Tần Tấn vẫn không từ bỏ ý định. Nhìn thấy Ân Huệ như vậy, Tần Tấn rất đau lòng, em ấy phải cần phải để cô đi lấy thuốc. Tần Tấn không thể nhìn Ân Huệ chịu đựng đau đớn.
Mũi giật giật, cặp mắt vừa được Tần Tần lau khô nước mắt lại muốn tuôn ra. Mắt Ân Huệ đỏ lên nhìn Tần Tấn.
Tần Tấn nhìn Ân Huệ rưng rưng lại muốn khóc, do dự một hồi, cuối cùng đành chịu thua: "Chị ở bên em, đừng khóc, chị không đi nữa."
Ân Huệ nghe Tần Tấn bằng lòng, cố gắng nén khóc, cái mũi nhỏ lại giật giật: "Chị đã hứa ở bên cạnh em." Lúc này Ân Huệ như một đứa trẻ đòi ăn kẹo.
"Chị sợ em bị đau." Tần Tấn nỗ lực giải thích, không phải vì nuốt lời.
"Có chị ở bên cạnh, em sẽ không đau." Ân Huệ vẫn kiên trì, hơi có tính trẻ con nói.
Làm sao mà không đau chứ. Trong lòng Tần Tấn hiểu rất rõ, nhưng không đành lòng rời đi. Suy nghĩ một chút, cô nói: "Này, nếu chút nữa đau dữ dội, em nhất định phải cho chị biết."
Ân Huệ gật đầu đồng ý, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt không chịu buông.
Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Tần Tấn nhìn Ân Huệ, lúc nãy hai cô bé lôi kéo nhau, đầu Ân Huệ đã đầy những giọt mồ hôi nhỏ. Tần Tấn dùng tay áo, cẩn thận lau giúp Ân Huệ. Nghĩ tới điều gì, cô bảo: "Em khát không? Có muốn uống chút nước không?"
"Có." Đứa trẻ đang nằm nhỏ giọng trả lời.
Tần Tấn lại lần nữa đứng dậy, Ân Huệ đã đỡ hơn nhưng vẫn nắm chặt tay cô không buông, mỉm cười: "Yên tâm, chị muốn rót nước cho em, sẽ không bỏ đi."
Chớp chớp đôi mắt nhìn Tần Tấn, có vẻ đang đấu tranh, Ân Huệ từ từ buông tay ra.
Tần Tấn đi đến cạnh bàn, rót nước, thử độ ấm của nước, nhanh chóng quay lại bên giường, nhìn cô bé đang nằm. Để cái ly xuống cái tủ nhỏ bên đầu giường, Tần Tấn cúi cả người xuống, kéo đôi tay của Ân Huệ vòng qua cổ của mình: "Ôm chặt chị."
Hai tay Ân Huệ liền ôm chặt cổ Tần Tấn, hai khuôn mặt bé nhỏ dán chặt vào nhau.
Đưa tay, Tần Tấn cẩn thận nâng eo Ân Huệ, sợ đụng đến chân cô bé, động tác hết sức cẩn thận: "Cố lên." Với sự dịu dàng của Tần Tấn, Ân Huệ dùng cơ thể để trả lời, hít một hơi, cô bé cố gắng nhướng người lên. Tần Tấn mượn lực, đỡ Ân Huệ ngồi dậy.
Thành công đỡ Ân Huệ ngồi dậy, Tần Tấn đứng vững, ra hiệu Ân Huệ bỏ tay ra. Tay Tần Tấn cẩn thận từng li từng tí đỡ eo của Ân Huệ, từ di chuyển ra phía sau cô bé rồi để Ân Huệ dựa vào lòng mình: "Không làm em đau chứ?" Tần Tấn sợ mình cử động mạnh.
Ân Huệ lắc đầu, cơ thể dựa về sau, đem trọng lượng toàn thân giao cho Tần Tấn.
Tần Tấn cầm lấy ly trà trên tủ: "Uống đi." Cô đưa ly trà đến gần miệng của Ân Huệ, cẩn thận cho cô bé uống. Tần Tấn hoàn toàn quên mất, tay Ân Huệ vẫn cử động được.
Chiếc ly đến gần, Ân Huệ cũng không tự ý cầm lấy, từ từ cúi đầu uống nước.
"Còn muốn uống nữa không?" Tần Tấn thấy trong ly đã hết nước, mở miệng hỏi Ân Huệ, chỉ sợ một ly nước không đủ Ân Huệ uống.
Ngẩng đầu lên, Ân Huệ mỉm cười: "Đủ rồi."
Để cái ly lại trên tủ, Tần Tấn cẩn thận lau vệt nước còn sót lại trên miệng Ân Huệ. Sợ cô bé ngồi sẽ mệt, cô khuyên: "Em nằm xuống, ngủ tiếp đi."
Lắc lắc đầu, "Không ngủ." Ân Huệ thích dựa vào lòng Tần Tấn, được chị ấy ôm ấp làm bé cảm thấy ấm áp, an toàn hơn so với thường ngày.
Hai cô bé không nói gì, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Cảm giác trên chân lại từ từ truyền đến làm Ân Huệ hơi nhíu mày: "A Tấn, chúng ta nói chuyện gì đi." Sợ Tần Tấn phát hiện ra lại muốn bỏ đi, Ân Huệ nỗ lực không nghĩ đến đôi chân mình.
"Được." Tần Tấn nhanh chóng trả lời, nhưng biết nói chuyện gì vào lúc này? Từ trước đến giờ, cô đã quen trầm tĩnh, là một đứa trẻ miệng lưỡi vụng về. Bây giờ ngây ngẩn người, phải nói cái gì đây?
Nghe Tần Tấn đồng ý, nhưng qua rất lâu lại không thấy chị ấy nói gì, Ân Huệ liếc mắt nhìn vẻ mặt chăm chú suy nghĩ của Tấn Tần, thấy rất thú vị, đau đớn trên chân cũng giảm bớt vài phần. Ba năm ở chung với nhau, Ân Huệ biết, nếu bé không mở miệng, thì người này tuyệt đối sẽ không nghĩ ra phải nói cái gì. Hết cách, Ân Huệ cúi đầu nhìn đôi chân bị chăn phủ kín: "A Tấn, chị nói xem chân của em có thể đi lại được không?"
Nghe như thế, Tần Tấn đáp nhanh: "Có thể, nhất định có thể. Lạc đại phu đã nói em nhất định sẽ được chữa khỏi. Chờ xương liền lại, rồi đắp thuốc, em sẽ có thể đi được. Nhất định sẽ đi được." Người từ trước đến nay rất ít nói, lần này nói rất vội vã, có hơi cường điệu.
Nghe thấy câu trả lời của Tần Tấn, sự nghi ngờ trong lòng Ân Huệ đã trở thành sự kiên định, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, sẽ tốt thôi."
Tần Tấn cúi đầu nhìn Ân Huệ, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé: "Nhất định sẽ tốt, em yên tâm. Chờ em đi được rồi, chị sẽ dẫn em đến những nơi thật xa, những nơi có phong cảnh thật đẹp."
"Đi thật xa, phong cảnh thật đẹp?" Ân Huệ nghe thấy câu này, trong lòng ấm áp, không nhịn được nói theo Tần Tấn. Cô bé cũng mong, sẽ có một ngày như thế.
"Ừ! Em muốn đi đến đâu, chị sẽ luôn ở bên em. Chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ." Ánh mắt Tần Tấn rất kiên định.
Khóe miệng bất giác cong lên, Ân Huệ dường như có thể thấy được tương lai: "A Tấn, chị thật sự vẫn ở bên em sao?"
Tưởng rằng Ân Huệ chưa yên lòng, Tần Tấn vừa gật đầu, vừa trả lời: "Ừ, vẫn sẽ ở bên cạnh em. Chúng ta mãi mãi không rời xa nhau."
"Vĩnh viễn không rời xa nhau."
***
Đôi lời: các bạn nhớ thả tim cho editor của chúng ta nha <3.