Tần Tấn Chi Hảo

Chương 29




Editor: Bánh Bao.

Tuyết xen lẫn mưa lất phất rơi xuống. Chuồng gà đơn sơ trống không, tuyết hóa thành nước làm ướt đẫm ngọn cỏ, chậm rãi nhỏ xuống.

Vĩnh Châu Giang Nam xưa nay bốn mùa ấm áp nhưng ba ngày trước lại nghênh đón một trận tuyết lớn đột nhiên xuất hiện.

Con Mực yên tĩnh nằm nhoài một bên nhà bếp, tuyết đọng trong tiểu viện theo trận tuyết yếu dần đã biến thành nước, thấm vào bùn làm cho không khí ẩm ướt mà lại lạnh lẽo. Co người, rụt cổ lại, khịt khịt mũi, từ trong miệng Tần Tấn thở ra làn sương trắng dày đặc. Cô nhíu nhíu mày. Cô biết rõ khí trời này sẽ dằn vặt người yêu như thế nào.

Một tiếng gọi tựa như tiếng khóc nỉ non của mèo con lọt vào lỗ tai cô. Hàng lông mày vốn cau lại liền giãn ra, khóe miệng cũng không tự chủ được cong lên. Cẩn thận mở nắp nồi, nhìn thấy cháo đã nhừ, cô lấy chén, lấy muỗng gỗ cẩn thận múc lấy phần nước cơm trên cùng đổ vào. Một tay bưng chén, một tay che chở, Tần Tấn không quan tâm đến cái nóng mà bước nhanh đi vào phòng ngủ.

Vào nhà, nâng đôi mắt, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.

Người yêu ngồi ở trên giường, chiếc chăn bông dày che kín đôi chân, mái tóc đen mượt như thác đổ buông xuống phía sau. Một vật nhỏ mềm mại đang nằm ở trong lòng người ấy. Đứa trẻ một bên phát ra tiếng bất mãn, một bên lại theo bản năng cố gắng dựa vào lòng người kia để tìm kiếm thức ăn. Mỹ nhân bị hành động này của bé trêu chọc đến mặt có chút ửng hồng. Nàng ngẩng đầu, nhìn cứu tinh bước nhanh đi, con ngươi sâu lộ ra mấy phần bất đắc dĩ cùng lúng túng nhưng đường cong xinh đẹp nơi khóe miệng tiết lộ sự vui sướng của nàng.

Trao cho người yêu một nụ cười động viên, Tần Tấn dịu dàng cười đi đến bên giường, ngồi xuống, bắt đầu giải cứu vợ mình.

Ân Huệ rất ăn ý thay đổi vị trí cục cưng trong lòng, hoàn toàn phối hợp A Tấn.

Múc một muỗng nhỏ nước cơm, thổi thổi, lại không yên lòng dùng đầu lưỡi thử nhiệt độ, xác nhận sẽ không làm phỏng cục cưng kia, Tần Tấn mới cẩn thận đưa nước cơm đến bên mép miệng để cho bé chậm rãi nuốt vào. Giờ phút này, vẻ mặt Tần Tấn đầy cẩn thận cùng trịnh trọng.

Tiếng khóc nỉ non đã dừng lại khi mỹ thực chạm vào đầu lưỡi. Cái miệng nhỏ nỗ lực nuốt làm cho cái muỗng nhanh chóng thấy đáy. Hàng lông mày nhỏ vừa giãn ra lại cau lên, tiếng kháng nghị cũng vang lên theo.

Ân Huệ ôm đứa trẻ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ dời đi sự chú ý của bé để cho Tần Tấn có đủ thời gian thổi nguội chiếc muỗng nước cơm thứ hai.

Lặp đi lặp lại, mãi đến tận khi chén nước cơm nhỏ cạn, tiểu quỷ tham ăn kia mới thỏa mãn mà không ồn ào nữa.

"Nào, để ta ôm một cái." Tần Tấn để chén không lên tủ đầu giường, cúi người, một tay nâng mông một tay đỡ gáy, trực tiếp để đầu của đứa bé tựa vào vai mình. Lúc này đây cô mới chậm rãi ngồi thẳng, tựa về sau vài phần để em bé nằm nhoài trên người, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng bé, kiên trì chờ bé ợ một cái.

Ân Huệ nghiêng đầu, ánh mắt tham lam nhìn một lớn một nhỏ này, con ngươi sâu hút hóa ra ý cười sâu sắc.

Chờ cục cưng ợ ra một cái rồi ngủ thiếp đi trong những cái vỗ lưng nhịp nhàng, Tần Tấn mới thở phào nhẹ nhõm, trao bé lại vào lòng người yêu.

"Đừng vội dọn dẹp. Người cũng đã mệt mỏi, cùng em nằm một chút đi." Ân Huệ cẩn thận đặt bé con vào giữa giường, đắp kín chăn cho bé rồi quay đầu nhỏ giọng ngăn cản Tần Tấn đang chuẩn bị dọn dẹp việc nhà.
"Ừ." Tần Tấn ghĩ một lát cũng không chuyện gì phải làm, lại thêm dằn vặt mấy ngày nay đã khiến cho cô cảm giác thấy hơi mệt. Chẳng trách người lớn thường hay nói phụ nữ chăm con còn mệt hơn cả đàn ông làm việc bên ngoài. Tần Tấn nghe lời cởϊ áσ ngoài ra, sợ làm ồn đến cục cưng mới ngủ nên rón rén bò lên giường, chui vào cái chăn ấm áp, từ sau lưng ôm lấy Ân Huệ vào trong ngực, dán vào mặt nàng, nhìn cục cưng kia đang ngủ say.

Đứa trẻ này đột nhiên đến cũng như trận tuyết kia.

Ba ngày trước, khi Tần Tấn mở cửa viện ra thì phát hiện một em bé được bọc trong tã dày vô tình bị vứt trước cửa. Thật không biết con người ta có thể nhẫn tâm đến mức nào mới có thể vứt bỏ con mình trong thời tiết như thế này.

Không chút do dự, cô ôm đứa trẻ vào phòng, đưa đến trước mắt vợ mình.
Cặp vợ chồng son nhìn đứa trẻ vừa mới sinh vài ngày chỉ lớn hơn con thú nhỏ một chút liền nảy ra ý nghĩ giống nhau. Nếu người sinh bé ra đã nhẫn tâm như thế, vậy sau này hãy để hai người làm mẹ bé đi.

Khu nhà nhỏ thêm một người làm cho vai vế vợ chồng son tăng thêm một bậc.

Trong nhà có thêm một đứa trẻ khó tránh khỏi khiến hai người có chút luống cuống tay chân, nhưng may mắn cuối năm cửa hàng đóng cửa mãi đến hết mười lăm mới mở lại nên Tần Tấn mới có thể an tâm ở nhà giúp đỡ vợ con. Ỷ vào kinh nghiệm chăm Tần Khang lúc trước, Tần Tấn đem tất cả công việc đặt trên vai mình. Ân Huệ tự nhiên hiểu rõ dụng tâm của cô. Khí trời ướŧ áŧ lạnh lẽo như vậy khiến chân nàng không chạm đất được nên nàng đành ngoan ngoãn ở trên giường làm chút việc trong khả năng. Không khiến Tần Tấn phiền thêm chính là sự quan tâm tốt nhất.
Ân Huệ rúc vào trong lồng ngực Tần Tấn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa trẻ. Dường như cảm nhận được điều gì, cục cưng đang ngủ say giật giật miệng nhỏ, lộ ra vẻ mặt cười như không chọc cho hai người lớn cười nhẹ một hồi.

Thu tay về, Ân Huệ tỉ mỉ quan sát đứa trẻ đáng yêu này. Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở chung nhưng nàng đã sinh ra tình cảm sâu đậm với đứa trẻ này. Đây chính là tình mẹ mà bất kỳ người phụ nữ nào sinh ra cũng có. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ đến người mẹ quê nhà. Quả thật, nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Bây giờ nàng mới có thể chân chính hiểu rõ tấm lòng của mẹ năm ấy.

"Tấn, tết đến chúng ta về nhà thăm cha mẹ đi." Ân Huệ nhỏ giọng nói nhưng Tần Tấn lại nghe rất rõ.
"Được." Tần Tấn đáp ứng một tiếng. Cô sâu sắc nhìn nàng. Cô làm sao không hiểu tâm tư của Ân Huệ cơ chứ. Từ khi hai người rời khỏi quê nhà đã hơn ba năm, tuy rằng ngoài miệng người yêu chưa bao giờ đề cập nhưng cô biết trong lòng Ân Huệ không chút nào thôi hổ thẹn với mẹ. Khi em ấy đọc thư quê nhà gửi đến, trong mắt đều lơ đãng toát ra nhớ nhung cùng tự trách. Vì không muốn cho mình quá mức mệt mỏi, em ấy vẫn cố nén không mở miệng nói ra với mình.

Nhớ năm đó mẹ kìm lại lòng không đặng, đồng ý để hai người rời đi chỉ vì tác thành hạnh phúc của hai người. Năm đầu tiên khi hai người mới tới Vĩnh Châu, tứ cố vô thân, chỉ có thể viết thư trở lại báo bình an. Năm thứ hai vất vả an ổn chút nhưng trong tay chẳng dư dả chút nào, lại không muốn để cha mẹ biết tình cảnh hai người nên cả hai hai đành bớt chút tiền mua chút đồ tết nhờ người gửi về, còn bản thân thì ở lại Vĩnh Châu. Bây giờ cuộc sống cũng chậm rãi tốt lên, đây cũng là thời điểm trở lại thăm viếng cha mẹ.
"Chờ tuyết ngừng chúng ta liền xuất phát, có thể sẽ về kịp trước tết. Đầu tiên phải mua cho cha mẹ cùng cậu nhóc chút lễ vật. Em nói xem ta nên mua gì nào?"

Nghe cô nói, trong lòng Ân Huệ ngọt ngào đến không nói ra được. Nàng co vào chăn, tìm đến bàn tay đang ôm lấy eo nhỏ, chăm chú đan tay vào nhau, bên miệng ngậm lấy ý cười.

"Em ấy cũng sắp mười tuổi, trong thư mẹ nói em ấy sắp vào thư viện của lão già cũ kỹ. Vậy chúng ta nên mua cho cậu nhóc một bộ bút nghiêng ra dáng đi, đừng giống như chúng ta khi còn bé."

"Ừm." Tần Tấn hồi tưởng lại tình cảnh lúc nhỏ, không kìm lòng được ôm người yêu càng chặt. "Mua cho a cha chút rượu nữa đi. Ta nghe Tào Hành nói Bách Nhật Túy của Hối Nhàn cư là rượu ngon mà nơi khác mua không được." Tuy rằng giá hơi mắc một chút nhưng bây giờ cô vẫn mua được.
"Cha nhìn thấy nhất định sẽ rất thích." Ân Huệ đều có thể tưởng tượng được cảnh cha nhìn thấy rượu ngon sẽ quên mất dáng vẻ khinh thường của mẹ. Nghĩ đến mẹ, Ân Huệ có chút buồn rầu, nhất thời càng không biết nên mua gì cho bà.

Thấy người trong ngực đột nhiên trầm mặc, Tần Tấn không khỏi hiếu kỳ: "Em làm sao vậy?"

Ân Huệ ngẩng đầu lên, mặt dán vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ, một hồi mới lên tiếng: "Em đang suy nghĩ nên mua gì cho mẹ thì tốt đây."

Mua gì cho mẹ? Tần Tấn ngẩn người. Son bột, đồ trang sức, trâm gài tóc hình như cũng không thích hợp lắm. Hơn nửa ngày, cô mới buông ra một câu: "Mua áo mới cho mẹ thì sao? Mùa này trong thôn chỉ sợ tuyết lớn đã sớm đầy trời. Năm tới cũng vẫn mặc được."

Lời nói tuy là không sai, nhưng là... Khe khẽ lắc đầu, Ân Huệ phủ định: "Mẹ nhất định sẽ nói chúng ta lãng phí tiền, mua quần áo còn không bằng chính bà làm." Trong lời nói lộ ra vài phần giận dỗi.
Tần Tấn nghe nàng nói như vậy thì nở nụ cười. Mỗi khi chính mình đưa ra ý kiến mua đồ mới cho mẹ, Ân Huệ cũng sẽ ném một câu mua quần áo cho bà còn không bằng bà tự làm. Không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái, Tần Tấn nói: "Vậy em nói xem nên mua gì cho mẹ đây?"

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra mua cái gì, mày liễu của Ân Huệ hơi cau lên. Mẹ dành hết thảy yêu thương cho nàng, nhưng chính nàng lại không thể nghĩ ra một phần lễ vật hợp tâm ý bà.

Hình như cảm ứng được mẹ đang xoắn xuýt vạn phần, cục cưng đang chìm đắm trong giấc ngủ phát sinh tiếng khóc lanh lảnh. Trong nhất thời, vẻ u sầu nhàn nhạt vừa hình thành trong lòng Ân Huệ lập tức bị thổi tan. Năm đó điều mẹ lo lắng nhất là hai người không thể có được đứa con của chính mình. Đứa bé này chính là bảo vật trời cao ban tặng cho hai người, hà cớ gì không để mẹ nhận được bảo vật này. Chẳng phải điều mẹ mong muốn nhất chính là mình được hạnh phúc sao?
"Tấn, mẹ nhìn thấy Tuyết Nhi nhất định sẽ yêu thích."

Tần Tấn nhìn bảo bối nhỏ *phấn trác ngọc điêu, trong mắt lộ ra cưng chiều: "Ừm, Tuyết Nhi đáng yêu như vậy, mẹ nhất định yêu thích."

*chỉ những đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo đáng yêu.

"Vậy thì để con làm lễ vật cho mẹ đi."

"A?" Tần Tấn sững sờ, lập tức nhìn thấy ý cười nồng đậm trong mắt người yêu thì biết nàng ấy trêu ghẹo mình, cô cũng nở nụ cười theo: "Lễ vật này tuy tốt thì tốt nhưng em không sợ mẹ sẽ mệt sao?"

"Phải ha..." Ân Huệ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ cố tình giả nghiêm trang: "Xem ra còn phải suy nghĩ thật kỹ."

"Ừm, phải suy nghĩ thật kỹ "

"Mua cái gì thì tốt đây..."