Editor : Bánh Bao
Cùng là tuyết, nhưng trái tim lại khác nhau.
Thịnh Dục đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời trắng xoá kia, tâm tư đã bay về nơi khác. Giai nhân phương xa giống như đã từng chút một thâm nhập vào xương cốt cô. Từng khoảng khắc trong tâm trí cô, tưởng nhớ đã trở thành một thói quen.
***
Năm sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn được miêu tả trong sách, em ấy cầm sách chạy đến trước mặt cô, mở to đôi mắt long lanh, chỉ vào giấy trắng mực đen kia: "Dục nhi đã gặp tuyết chưa? Có thật sự đẹp như trên sách viết không?"
Cẩn thận ôm đứa trẻ *hương nhuyễn kia vào lòng, Thịnh Dục nghĩ đến lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ khi tuyết trắng phủ kín mặt đất. Khí thế đó làm sao có thể biểu đạt qua mấy dòng trong sách được.
*thơm và mềm.
"Dục nhi, Dục..." Hồi lâu không thấy đáp án, tiểu mỹ nhân ngước đầu, cầm lấy tay áo của Thịnh Dục, hối thúc từng tiếng.
"Tuyết rơi từ trên không trung xuống, lành lạnh, rơi xuống lòng bàn tay thì hoá thành nước, rơi xuống đất thì che đi hết những thứ bẩn, lâu ngày sẽ biến mọi thứ trở nên trắng xoá, ánh mặt trời chiếu đến sẽ chói sáng." Thịnh Dục dùng những từ đơn giản nhất để miêu tả.
Lông mi dài nhẹ rung động, đầu nhỏ nghiêng nghiêng: "Chỗ chúng ta sẽ có tuyết chứ?"
"Sẽ có." Tuy biết rõ Giang Nam không có khả năng có tuyết lắm, nhưng không đành lòng nhìn bé thất vọng, Thịnh Dục cẩn thận lừa bé. Trong lòng cô tính toán đợi bé lớn lên một chút sẽ mang bé đi phương Bắc xem cảnh đẹp kia.
"Đã nói rồi nha, chị phải xem cùng em nha."
"Ừ."
***
Em ấy trông ngóng một năm rồi lại một năm, rốt cục lúc muội ấy mười tuổi, Vĩnh Châu đổ tuyết. Vốn là một chuyện cao hứng, ai nghĩ tới chính cô lại vô tâm để lỡ, làm cho em ấy không có chút hứng thú nào với tuyết.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tất cả có thể làm lại, cô nhất định sẽ không đánh cờ với Thương Duệ, sẽ không chọc giận làm em ấy mất hứng, sẽ không nhất thời hờn giận mà không đuổi theo.
Cô sẽ vĩnh viễn không quên được dáng vẻ em ấy đứng một mình bên hồ nhỏ đã đóng một lớp băng mỏng. Ở trong gió tuyết, bóng lưng nhỏ ấy đầy vẻ cô tịch.
Đôi mắt ửng đỏ, em ấy cắn răng, trên khuôn mặt nhỏ bị đông đến lạnh tràn ngập uỷ khuất.
Không chịu về phòng cùng cô, lại thấy Thương Duệ đi theo sau cô, em giậm chân một cái, xoay người muốn chạy.
Em ấy mới bao lớn, đứng lâu như vậy, chân đã sớm tê rần. Mắt thấy thân thể ấy bất ổn, người ngã về phía trước, sợi dây trong đầu cô liền đứt. Cái gì cũng không nghĩ, thân thể càng nhanh hơn đầu óc, cô dùng sức đẩy người kia về phía sau, bản thân thì rơi vào hồ nước lạnh thấu xương. Tai cô nghe rõ được tiếng cô bé kia khóc gọi sau tiếng băng vỡ.
Không giãy giụa được, cơ thể liền cứng đờ, người chìm xuống dưới. Không mở mắt được, thế nhưng chính cô lại không sợ mình sẽ chết, cô chỉ lo lắng cô bé kia sẽ thương tâm.
Đi một vòng qua Quỷ môn quan, lại mở mắt ra, cô nhìn thấy người nhà vây quanh giường, chỉ thiếu dáng người nhỏ bé kia. Trong lòng cô giống như mất đi thứ gì, lộ ra vẻ thất lạc nhàn nhạt.
Sau đó cô mới biết khi cô bất tỉnh, Lâm nhi giống như mất đi hồn phách, không khóc không nháo, không ăn không uống, không nói một lời, hai mắt đăm đăm, bị sốt theo cô, gọi không nghe, lay không tỉnh.
Dì ôm em đến bên cạnh cô, em ấy giống như một đứa bé không tức giận, nhắm hai mắt, không nhúc nhích.
Nắm lấy cánh tay nhỏ bé kia, cô nỗ lực kề tai, dùng âm thanh khàn khàn gọi: "Lâm nhi, Lâm nhi,..."
Ai sẽ nghĩ tới tiếng gọi của cô còn hữu hiệu hơn cả tiên đan linh dược. Nhìn lông mi rung động, chậm rãi mở mắt ra, khi đó cô mới hiểu rõ sự khác biệt của em ấy trong lòng cô.
***
Cô hận, hận thân thể mình lại là nữ nhi.
Đạp lên tuyết, chậm rãi đi đến phòng khách ở ngoài kia, Thịnh Dục dừng bước chân, nhìn đèn đuốc sáng choang, nghe tiếng cười nói thỉnh thoảng truyền ra, trong lòng cô vẫn sinh ra sự sợ hãi.
Cô muốn quay đầu lại, trốn trong phòng của mình, không nghe cũng không quan tâm.
"Tiểu thư sao không vào? Mọi người đang chờ người." Nha đầu đang bận rộn hầu hạ nhìn thấy Thịnh Dục đứng ngẩn ngơ ở bên ngoài, có lòng tốt nhắc nhở.
"Ừ." Vô thức đáp một tiếng, Thịnh Dục kéo bước chân, đi vào cửa.
Mở to mắt nhìn ông nội, bà nội đã ngồi ngay ngắn ở chủ vị từ lâu, cha lại ngồi bên cạnh ông nội nói chuyện với ông, mẹ thì cười dịu dàng ngồi bên cạnh cha nghe hai người nói chuyện, lại liếc mắt nhìn thấy một đại gia đình ngồi bên người bà nội, trong lòng cô không khỏi khó chịu, hơn mấy phiền chán.
Dục Lưu Ly nghe được động tĩnh, quay đầu lại, nhìn thấy con gái đang đứng ngẩn người, cưng chìu nở nụ cười, vẫy vẫy với cô.
Ý lạnh trong lòng giảm đi mấy phần, Thịnh Dục đi về phía trước, cung kính vấn an ông bà, thỉnh tội, lại thăm hỏi trưởng bối xong thì mới ngồi vào bên cạnh mẹ.
Người đã đến đông đủ, tất cả món ăn cũng đã được dọn lên bàn, tuy nói nhà giàu có nhiều quy củ, nhưng hiếm khi một nhà già trẻ đoàn tụ, quy định "ăn không nói" đã sớm biến mất, chỉ là tại bàn ăn không được bàn công việc.
Vốn kiệm lời, Thịnh Dục lại càng thêm im lặng.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn như hoà hợp, kỳ thực sóng ngầm không ngừng. Sản nghiệp Thịnh gia nguyên bản do con trai tiếp quản, mọi người cũng không nói gì, nhưng khăng khăng Thịnh Nặc trên danh nghĩa đi ở rể, dưới gối lại không có con, con gái cũng là con nuôi. Chính vì vậy mà các anh rể trong nhà mới đánh chú ý lên sản nghiệp này.
Gia đình Thịnh Vân vẫn ổn. Tuy Thịnh Dục được cho làm con nuôi, nhưng vẫn là con gái ruột của bà. Em trai bà để con bà làm người thừa kế, bà đương nhiên vui vẻ rồi. Thế nhưng hai nhà khác thì khác rồi, công khai làm chuyện mờ ám không ít, chỉ chăm chăm xem con trai của mình có thể tranh một phần gia sản khổng lồ này không.
Năm đó Thịnh Nhân có thể mặt không chút biến sắc mà thôn tính Thịnh gia thì sao lại không nhìn thấy rõ tình hình chứ. Không nói ông vẫn đầy hổ thẹn trong lòng với Thịnh Nặc, chỉ lấy năng lực thủ đoạn của Thịnh Nặc, ông liền xem đây là người thừa kế duy nhất. Có thể làm ra tiền lệ để con gái thừa kế, ông đương nhiên cũng coi trọng cô cháu gái mới xuất hiện. Ông cũng không để mấy tay con rể chưa từng phụ một tay đi chiếm tiện nghi. Muốn chia một chén canh, trước tiên phải xuất ra bản lĩnh đã. Chỉ là có chút ngại dư luận làm ông không tiện mở miệng, nay có con gái áp chế giúp, ông tự nhiên mừng rỡ thanh nhàn, tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Hai gia đình kia mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí vi diệu mà lại lúng túng, chỉ là không nói ra mặt thôi.
Thịnh Nặc mười năm như một ngày, lúc ăn cơm rất yêu thích tự tay gắp thức ăn cho thê tử, hoàn toàn không đem những lời nói bóng nói gió của mấy tên ở rể sợ vợ kia để ở trong lòng.
"Cậu Năm à, thực sự là săn sóc, nếu anh rể của cậu được một nửa cậu là tốt rồi." Thịnh Nhiễm đã mở miệng. Lời này tuy nhìn giống như mơ ước nhưng là có ý đồ riêng.
Thịnh Nặc lơ đãng nhíu mày. Nguyên tưởng rằng việc tranh gia sản này không rơi trúng đầu mình, ai biết vẫn là tránh không khỏi. "Bà" nhẹ như mây nở nụ cười: "Anh rể, lời này của chị là trách tội anh đấy." "Bà" đánh Thái Cực.
"Chỉ sợ ta cũng không có cách nào làm được như tốt được như cậu đây." Phó Quắc Ngữ một lời hai nghĩa đáp.
Dục Lưu Ly nhướng mày, nhếch miệng cười khiến người ta thất hồn, nghiêng đầu, thâm tình vô hạn nhìn "trượng phu"một chút. "Quả thật không người nào có thể theo kịp "nàng" đâu. "
Thịnh Dục cúi đầu, ý cười trong mắt. Khung cảnh này cô đã thấy rất nhiều, nghe rất nhiều. Mấy người đối diện kia làm sao là đối thủ của cha mẹ được. Quả thật là điếc không sợ súng. Cô ngẩng đầu, quăng cái nhìn đầy bất thiện cho hai vị anh họ đối diện. Nhớ ngày bé, bọn họ hay cười nhạo sau lưng rằng mình là đứa không ai muốn, phải đi cho làm con nuôi. Ánh mắt cô không khỏi lạnh mấy phần. Cô sẽ không để cho bọn họ có cơ hội, càng không để cha mẹ thất vọng.
Làm như cảm nhận được ánh mắt của cô, Thịnh Nhiễm lại mở miệng: "Hồi lâu không gặp Dục nhi, con hao gầy không ít."
Dục Lưu Ly gắp đồ ăn cho con gái, hiếm khi đồng ý với người đối diện. "Không thể mãi lơ là bản thân mình được, con ăn nhiều một chút đi." Khẩu khí tràn đầy che chở.
Cũng gắp thức ăn cho mẹ, cô không tiếng động biểu đạt lòng biết ơn của mình. Thuở nhỏ Thịnh Dục do Dục Lưu Ly một tay nuôi nấng, so với Thịnh Nặc nhiều năm bôn tẩu khắp nơi ở bên ngoài, tình cảm giữa hai mẹ con thâm hậu rất nhiều.
"Dục nhi sang năm cũng hai mươi đi?" Luôn có người bùn nhão không thể trét tường.
Tuy rằng sớm đoán được ngọn lửa này nhất định sẽ đốt tới trên người mình, coi như từ nhỏ đã định việc hôn nhân, nhưng gần hai mươi chưa gả, chung quy khó tránh khỏi nhiều người lắm miệng, huống hồ vẫn có người để tâm.
"Cũng nên sớm kết hôn đi. Con gái xuất đầu lộ diện là không tốt." Quả nhiên nói đến trọng điểm.
Thịnh Dục không nói một lời, đối phương là trưởng bối, trên mặt cũng chỉ có thể tùy ý họ nói.
Dục Lưu Ly để đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ vai con gái. "Con gái xuất đầu lộ diện thì sao, ta làm sao cam lòng để con bé gả sớm."
"Dục nhi dù giỏi đi nữa, chung quy vẫn là con gái. Từ xưa đến nay, nam chủ ở ngoài nữ chủ bên trong, cần gì phải ăn khổ chứ. Sớm lập gia đình, vì nhà chồng sinh con dưỡng cái mới là bổn phận của nữ nhân." Vừa dứt lời, Thịnh Nhiễm liền bị hai vệt ánh sáng lạnh lẽo đâm xuyên qua.
Sao không nghe hiểu lời ném đá dấu tay kia cơ chứ. Việc Ly nhi không thể có con cái, còn bị người ngoài cười nhạo không thể sinh dưỡng vốn là cái gai vĩnh viễn nhổ không được trong lòng Thịnh Nặc. Cho dù là chị ruột, "bà" cũng không cho phép ai nói như vậy. Vừa muốn mở miệng, bàn chân kia nhẹ nhàng đạp lên chân "bà" một cái. "Bà" nghiêng đầu, thu được tín hiệu trong mắt người yêu tín liền mạnh mẽ nhịn tức giận xuống. Thịnh Dục ngồi ở một bên, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt lại rồi thả ra.
"Quan tâm vớ vẩn làm gì, con cháu tự có phúc của con cháu." Biết rõ gốc rễ, Thịnh Bạch thị đã mở miệng, ngăn cản con gái lại, rồi quay đầu về Dục Lưu Ly từ ái nở nụ cười, động viên.
"Nói thì nói như thế, dù sao làm mẹ thì vẫn phải bận tâm." Thịnh Nhiễm nhìn con trai một chút. "Muốn nói đến đây việc kết hôn, Tử Khanh nhà con cũng không nhỏ nữa, con cũng vì việc kết hôn của nó mà buồn rầu đây."
Thịnh Bạch thị nghe con gái thay đổi câu chuyện, cũng không để ý. Dù sao vẫn quan tâm cháu ngoại ruột của mình. "Tử Khanh đã có ý trung nhân chưa?"
Thịnh Nhiễm cười đáp: "Quả thật có nói đến, vẫn tính là quen thân đấy."
"Ồ? Là cô nương nhà ai?"
"Ba tháng trước, Tử Khanh đi Vĩnh Châu, nhìn thấy cô nương Đường gia thì tâm tâm niệm niệm đến bây giờ."
"..."
Vào đêm, Thịnh Nặc rầu rĩ ngồi ở trên giường. Bữa cơm này quá mức nén giận mà.
Dục Lưu Ly cởϊ áσ khoác, cọ đến bên người "bà", nhéo nhẹ chóp mũi "bà": "Hà tất đi lưu ý bọn họ."
Thịnh Nặc thở dài một hơi. "Ủy khuất nàng."
"Nói ngốc gì đấy" Dục Lưu Ly nhẹ nhàng cắn môi "bà", nghiêng người dựa vào trong người Thịnh Nặc. "Bọn họ đâu có thương tổn gì đến thiếp. Chỉ là con gái chúng ta, chỉ sợ là tức giận đến không nhẹ." Lúc đó, trên người congái bà toả ra hàn khí đến mức người làm mẹ như bà đều không chịu nổi.
"Đứa bé kia tâm tư quá nặng, chỉ sợ sẽ đả thương Lâm nhi. " "Bà" là người từng trải, tự nhiên biết con gái xoắn xuýt.
"Tính tình này của nó tại sao lại giống người đến mười phần vậy nè." Dục Lưu Ly ngữ khí u oán, nghĩ đến chuyện cũ, bà lại không nhịn được mạnh mẽ cắn một cái.
Thịnh Nặc bị bà cắn nhưng không oán không hối hận, cánh tay ôm lấy người yêu càng chặt hơn. "Thật muốn nói cho nó chuyện của chúng ta." Thực sự không muốn con gái giống như "bà" năm xưa, phạm phải cái sai hại người thương của mình.
"Đừng quên chúng ta đã đáp ứng Linh Lung không nói ra. Huống hồ lấy tính cách của nha đầu Lâm nhi kia, chỉ sợ Dục nhi nhà chúng ta khó thoát ra lòng bàn tay của con bé a." Dục Lưu Ly nói vô cùng chắc chắn.
Thịnh Nặc nghe xong lời này liền bật cười. "Bà" làm sao quên việc này chứ. Hôn một cái lên trán thê tử, "bà" nói: "May là tính tình Lâm nhi giống nàng nha."