Tân Thần Chi Chiến

Quyển 1 - Chương 25




Vĩnh Thần ôm Tuyết Nhã thi thiển Quỷ Ảnh chạy suốt đêm. Bây giờ bóng tối chính là thiên địa của hắn. Bách Quỷ Dạ Hành đến đại thành hắn cũng không còn vất vả thi triển như xưa nữa mà chỉ cần một ý niệm. Một đêm không ngừng nghỉ, hắn đã cùng Tuyết Nhã đi gần bảy ngàn dặm. Mặt trời vừa lên, hai người đã đến được tòa thành gần Đế đô nhất, Xích Phong Thành. Nơi này ở phía đông Thiên Sơn Quốc. Nhìn cổng thành phía xa, hắn lấy ra một bộ váy xanh ngọc đưa qua cho Tuyết Nhã.

- Nơi này không có người! Tỷ thay bộ y phục này đi.

Tuyết Nhã nhìn qua bộ váy dài trên tay hắn chợt nói.

- Ta có y phục của mình.

- Đệ còn không biết y phục của tỷ như thế nào sao! Toàn chiến bào!

Không chờ Tuyết Nhã nói hắn đã bước qua kéo vạt áo nàng xuống. Tuyết Nhã giật mình.

- Để ta tự thay!

Đã quen bị Vĩnh Thần vỗ lễ, Tuyết Nhã thay y phục trước mặt hắn luôn. Thế rồi nàng kinh ngạc nhìn qua Vĩnh Thần. Hắn thế nào lại lôi ra một bộ váy trắng toát nữa rồi... tự mặc vào. Hắn xả mái tóc đang búi cao trên đầu xuống sau đó lại đeo lên một chiếc mạng che mặt. Tuyết Nhã muốn rớt tròng mắt. Hắn vốn dĩ thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đầy mị hoặc. Giờ mặc y phục nữ nhi nữa ai bảo hắn là nam nhi. Đem đệ nhất mỹ nhân của Đế đô ra đứng cạnh hắn sợ còn phải hổ thẹn.

- Tỷ đứng im để đệ dịch dung cho tỷ.

Hắn kéo Tuyết Nhã lại gần rồi lấy một chiếc mặt nạ mỏng tanh để dịch dung cho nàng. Trong chốc lát khuôn mặt cùng khí chất của nàng đã biến đổi hoàn toàn. Xong xuôi hắn phủi tay kéo Tuyết Nhã đi.

- Chúng ta vào thành thôi!

Tuyết Nhã chết lặng đi theo hắn.

Cổng thành Xích Phong Thành ngày hôm nay đông lạ thường. Một nhóm người tụ tập ngoài, trên đó có dán một bảng thông cáo. Hai người Vĩnh Thần đến gần thì có vài tiếng bàn tán lọt vào tai.

- Kẻ nào cả gan như vậy! Dám ám sát Thái tử cùng Công chúa.

- Vì chuyện này mà Hoàng hậu uất ức đã qua đời!

- Lũ khốn! Đáng băm vạn mảnh!

Vĩnh Thần cười khẩy.

- Cuối cùng cũng hạ màn rồi!

Binh lính gác thành hôm nay cũng kiểm tra nghiêm ngặt vô cùng. Nhưng thấy bọn họ là hai nữ nhân thì cũng qua loa chút rồi cho đi. Thậm chí thấy bọn hắn đều thuộc hàng “mỹ nhân” cũng không buồn ngó một cái.

Vĩnh Thần dẫn Tuyết Nhã đi tìm một khách điếm lớn nhất rồi thuê một phòng. Vào đến phòng, hắn kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ từng ngóc ngách rồi leo lên giường thẳng cẳng ngủ một giấc. Tuyết Nhã ôm một đống nghi hoặc bất lực nhìn hắn ngủ.

Vĩnh Thần ngủ trọn một ngày một đêm. Sáng dậy hắn uể oải ngáp. Tuyết Nhã thì trọn một ngày một đêm không ngủ.

- Sao vậy tỷ?

Tuyết Nhã trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào. Vĩnh Thần uể oải cởi bộ váy trắng ra.

- Lo cho mẫu thân của tỷ sao? Tỷ nghĩ Bát quý phi còn có thể sống sao?

Đôi tay Tuyết Nhã chợt run lên.

- Làm sao đệ biết được chứ! Chưa nhìn thấy người thì vẫn còn cơ hội...

- Đến Mẫu hậu của đệ hắn còn dám âm thầm ra tay giết hại! Quý phi chỉ cần hắn muốn giết, không ai cản được.

Tuyết Nhã bất ngờ quay qua hắn. Thấy ánh mắt của nàng Vĩnh Thần chỉ lắc đầu.

- Từ khi đệ còn nhỏ mẫu hậu đã bị hắn sát hại rồi. Hắn dùng kẻ khác để thế thân, hắn có thể qua mắt thiên hạ nhưng mánh khóe đó bị đệ phát hiên từ lâu.

- Tại sao chứ?

- Bởi vì đệ không phải là con của hắn. Hắn mấy chục năm nay hắn chưa từng chạm đến Hoàng hậu thì làm gì có thể có con chứ! Sau lế tế Thần năm đó hắn giết đệ không được để đệ sống cũng không xong. Mười mấy năm nay đệ là cái gai trong lòng hắn, thật vất vả cho hắn rồi, nay hắn đã có thể ăn ngon ngủ yên. Lần này một mủi tên hắn bắn trúng ba con nhạn.

Tuyết Nhã không hỏi nữa. Nàng lại nhìn cửa sổ trầm tư. Vĩnh Thần đến bên cạnh nàng.

- Tỷ đừng suy nghĩ nữa. Chuyện Trịnh quý phi mang thai này chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi! Sớm muộn gì rồi cũng phải đến.

Chợt hắn cười mỉa mai.

- Chỉ là thật đáng tiếc! Hắn lại giết Hoàng hậu! Đệ sẽ khiến hắn phải trả giá!

Chợt Tuyết Nhã hỏi.

- Sau này đệ tính làm gì?

Vĩnh Thần đã lấy ra một bộ trường bào đen khoác lên người.

- Tìm người!

Tuyết Nhã quay qua nhìn hắn khó hiểu.

- Tìm người?

- Đúng vậy! Đệ cần đột nhập vào một nơi mà bây giờ đệ chưa đủ khả năng để tự mình đi vào!

- Nơi nào?

- Mật địa Thần điện tối cao!

- Hả? Thần điện? Đệ có biết đó là nơi nào không?

- Tất nhiên đệ biết! Thực ra tỷ là một nữ nhi vô cùng đặc biệt đấy! Ở đó có một thứ sẽ khiến tỷ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Đệ sẽ lấy nó cho tỷ!

Tuyết Nhã hơi bất ngờ. Nàng hỏi.

- Đó là thứ gì?

- Tỷ có biết về lục đạo luân hồi?

Tuyết Nhã lắc lắc đầu. Vĩnh Thần cười chắp tay nhìn cửa sổ.

- Thiên đia vạn vật vốn từ bản nguyên mà thành. Bản nguyên lại phân thành thái cực âm dương, tự sinh tự diệt. Đó là đại đạo luân hồi. Nhưng nếu trải qua vạn thế luân hồi tỷ sẽ hiểu được nhân loại tự cho bản thân mình là đúng, tự phá đại đạo cuối cùng bị cuốn vào một vòng tròn không lối thoát. Chính tà phân tranh! Thần điện tự xưng rằng mình đại diện cho chính nghĩa nhưng bên trong lại ẩn chứa một góc khuất không muốn người biết.

- Đệ đừng văn vẻ nữa! Nói rõ cho tỷ coi!

- Ha ha! Bên trong Thần điện trấn áp chính là một tòa mộ địa khổng lồ đấy!

- Cái gì? Sao lại vậy?

- Tỷ không biết sao? Thế gian này có thể tồn tại chính là nhờ năng lượng sinh mệnh, bản nguyên vật chất và linh hồn ý chí. Chính là Linh, Nguyên, Thần. Cùng với âm dương tạo thành đại đạo. Nhân loại tu luyện chính là lấy sự hòa hợp của chúng tạo thành sức mạnh bức phá trói buộc của phàm nhân. Nhưng mà từ ngàn xưa nhân loại đã phá vỡ sự hòa hợp đó tạo thành lục đạo thiên, nhân, thần, quỷ, yêu, ma. Kẻ nào cũng nghĩ mình là chúa tể cho nên mãi mãi trầm luân như vậy. Đó là cách mà Thiên đạo trói buộc nhân loại với phiến Đại thế giới này.

Vĩnh Thần ngó lên bầu trời, suốt mười mấy năm không ngừng nghĩ về những lời của phụ thân cùng kí ức luân hồi, hắn đã nghiệm ra điều này.

- Với cái suy nghĩ đó cuối cùng sẽ tạo thành sáu kẻ mạnh nhất. Thiên Vương! Nhân Vương! Thần Vương! Quỷ Vương! Ma Vương! Yêu Vương! Lục đạo phân tranh, dù là kẻ mạnh nhất cũng chưa chắc đã là bất tử. Bao nhiêu năm qua có bao nhiêu kẻ xưng Vương đã chết. Một thời gian rất dài đệ đã sưu tầm tài liệu về Thần điện tối cao này. Đệ đoán trong mật địa trấn áp một vị Thần Vương.

- Trấn áp?

- Đúng vậy! Dù là kẻ mạnh nhất thì cũng chỉ là nhân loại. Cũng có thất tình lục dục. Bọn hắn đã đi đến đoạn cuối cuộc đời nhưng không muốn để bản thân mình đạo hóa. Chính vì vậy sẽ làm đủ mọi chuẩn bị để sau đó có thể hồi sinh lại. Nhưng những kẻ đến sau há có thể cho phép chuyện đó sảy ra. Bọn họ sẽ trấn áp lại. Thần điện chính là một phong ấn khổng lồ mà bọn họ xây dựng nên.

Vĩnh Thần cúi xuống hôn má Tuyết Nhã một cái làm nàng giật mình. Hắn bế nàng lên giường.

- Tỷ chợp mắt một lát đi, thức nhiều không tốt đâu.

Vĩnh Thần cười vuốt nhẹ gò má Tuyết Nhã. Một hương thơm dịu mát tỏa ra làm tinh thần Tuyết Nhã thư thái hơn. Nàng thiếp đi.

Vĩnh Thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Mười mấy năm nay Bách Quỷ Dạ Hành sắp chạm đến viên mãn. Mị thiên thuật cũng vậy! duy chỉ có Tru Tiên Thập Đại Trận vẫn chưa thể tu` luyện được. Với tu vi của ta bây giờ chỉ có thể khắc họa đại trận này dựa vào phù chú để thi triển. Xem ra phải làm một ít chuẩn bị rồi!

Hắn trùm lên một chiếc áo choàng kín đầu rồi bước ra khỏi khách điếm.

Xích Phong Thành không lớn như Đế đô nhưng cũng là một trong những tòa thành trù phú bậc nhất. Nơi này nằm trên tuyến đường giao nhau giữa cực bắc Đông thổ thần châu với hiểm địa Ám vực. Băng qua Ám vực sẽ đến một khu vực hỗn loạn chi địa. Nơi này không thuộc quản lí của bất kì Đế quốc nào. Thậm chí Thần Điện ở nơi này cũng không có tiếng nói. Nơi này cũng chính nơi tu tập của những kẻ kì nhân kiệt ngạo. Cũng vì giao lộ này mà Xính Phong Thành tồn tại tổng bộ lớn nhất Trung thổ của một thế lực có thể nói là rất có uy lực ở Khổng Thiên Vực, Vạn Bảo Các.

Đứng trước tòa tháp hùng vĩ của Vạn Bảo Các này mà Vĩnh Thần bỗng nhiên hơi bồi hồi.

- Cô nàng Cơ gia kia không biết có còn ngây thơ như trước không nhỉ?

Nhân viên tiếp đón tười cười hỏi Vĩnh Thần.

- Đại nhân có yêu cầu gì không?

- Ta cần chút tin tức!

- Vâng! Xin mời Đại nhân theo ta!

Ở trung ương đại sảnh của tòa tháp có một căn phòng trang nhã có thể nhìn khắp đại sảnh này. Một lão già bật cười nhìn thiếu nữ đang nghịch ngợm một thanh Linh khí cấp bảy. Cuối cùng nàng quẳng nó lên bàn lắc đầu nói.

- Vẫn không thích hợp với con! Lục gia gia! Không còn cái nào cao cấp hơn ư?

- Tiểu Kỳ! Con làm như Linh khí là rau bán ngoài chợ sao? Cả Vạn Bảo Các muốn kiếm một thanh cấp bảy đã khó, con bảo ta làm sao kiếm được cái cao cấp hơn đây.

- Lục gia gia là Đại các chủ chẳng lẽ lại không có.

- Ha ha! – Lão già vuốt chùm râu lắc đầu nói – Có thì có đấy! Nhưng mà ta lấy ra gia gia của con sẽ đánh ta què chân đấy!

Thiếu nữ nhảy cẫng lên.

- Không sao! Con sẽ xin gia gia... Ồ!

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn qua một người mặc áo choàng đen. Miệng nàng kinh ngạc không ngậm lại được.

- Sao vậy tiểu Kỳ?

Thiếu nữ chỉ vào người mặc áo choàng đen đó nói.

- Con không thể nhìn thấu hắn!

- Cái gì?

Lão già quay phắt lại, sau đó quay qua thiếu nữ.

- Con xuống tiếp hắn thử coi có nhìn ra điều gì không?

Thiếu nữ xoa xoa tay rồi bật cười chạy như bay ra khỏi phòng.

Nhân viên tiếp đón dẫn Vĩnh Thần đến một mật thất rộng rãi trang nhã rồi định rót trà mời hắn thì bất ngờ thiếu nữa bước vào. Theo nàng còn có ba tổng quản. Nàng đón lấy ấm trà rồi rót cho hắn dù rằng hắn đeo mặt nạ không thể uống được. Sau đó nàng cười nói.

- Tiểu nữ là Cơ Thiên Kỳ! Công tử cứ gọi là Tiểu Kỳ! Không biết quý tính đại danh của công tử là...

Sau chiếc mặt nạ, Vĩnh Thần có vẻ không vui nói.

- Ta đến đây cũng chỉ là muốn mua một vài tin tức của quý vị. Bèo nước gặp nhau không cần phải xưng tên chứ?

Thiếu nữ giật mình. Mấy tổng quản sau nàng cũng vậy, một lão quát lên.

- Tiểu tử kia! Ngươi tưởng ngươi là ai? Có biết đây là...

Chợt Cơ Thiên Kỳ chặn lại.

- Được rồi! Xin lỗi công tử! Là do Tiểu Kỳ đường đột rồi! Nếu công tử đã muốn mua ít tin tức thì như vậy đi. Chỉ cần không liên quan đến bí mật hệ trọng của Bổn Các, tiểu nữ xin miễn phí tất cả tin tức công tử cần.

Nàng nói làm Vĩnh Thần hơi bất ngờ. Mấy lão tổng quản cũng giật mình.

- Tiểu Thư...

- Đủ rồi! Các ngươi câm miệng cho ta!

Mấy lão im bặt. Vĩnh Thần cười cười hỏi.

- Ha ha! Tên thì không có gì bí mật! Cứ gọi ta là Vĩnh Thần. Không biết ta hỏi một người có tên là Cơ Liễu Yên thì có liên quan đến bí mật hệ trọng của quý Các không?

Cơ Thiên Kỳ giật mình nhìn hắn.

- Đó là cô cô của ta! Công... Công tử biết cô cô?

Vĩnh Thần cũng hơi giật mình.

- À! Thì ra là vậy? Không biết cô cô của nàng dạo này có khỏe không?

- Cô cô ta vẫn khỏe! Không biết công tử...

- Ha ha! Cô cô của nàng đã thành gia lập thất chưa?

- Công tử! Ngài có phải hơi quá không! Dù ngài biết cô cô của ta nhưng chuyện riêng tư của Cơ gia, ngài xen vào thì hơi quá đáng đấy.

- Ha ha! Ta quá đáng lắm hả?

Chợt mấy lão tổng quản cùng chen vào.

- Tiểu tử! Ở nơi này là Vạn Bảo Các Cơ gia, ngươi đừng nên ngông cuồng như vậy!

- Ồ! Nói vậy là Vạn Bảo Các không hoan nghênh ta rồi! Thôi đi! Dù sao từ lúc bước vào ta đã biết nơi này không có thứ ta cần rồi. Chỉ sẵn tiện hỏi thăm người quen một chút mà... Ài! Thôi đi! Nếu có tâm cứ nhắn với cô cô của nàng là nàng ấy có hứa chơi trò uyên ương với ta mà chưa thực hiện đấy! Ha ha!

Cơ Thiên Kỳ cùng mấy lão tổng quản giật mình nhưng rồi hừng hực giận sôi người. Một lão tổng quản quát.

- Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà dám ngông cuồng ở Cơ gia! Ngươi cút mau! Nếu không...

Lão định nhào lên thì Vĩnh Thần giơ ngón tay đã định lão lại, toàn thân lão cứng ngắc. Quỷ Ấn Định Thần Ấn!

- Không cần đuổi! Ta biết đường đi mà!

Vĩnh Thần nhoáng lên bước ra một bước đã biến mất. Cơ Thiên Kỳ sững người đứng phắt dậy. Mấy lão tổng quản cũng kinh ngạc nhìn qua. Vĩnh Thần đã không còn trong Vạn Bảo Các nữa.

Trên căn phòng kia, Đại các chủ còn đang tựa lưng trên ghế nhắm mắt mơ màng nghĩ ngợi lung tung thì Cơ Thiên Kỳ đã mở cửa hồng hộc chạy vào miệng lắp bắp mãi không nói được. Mấy lão tổng quản mặt tái mép theo sau nàng. Đại các chủ sốt ruột quát.

- Chuyện gì?

- Lục... Lục gia gia... Hắn... Hắn...

Đại các chủ quát thêm một lần nữa Cơ Thiên Kỳ mới bình tĩnh lại kể đầu đuôi câu chuyện. Chợt nghe đến lời nói sau cùng của Vĩnh Thần, Đại các chủ giật mình vội vàng quát.

- Cái gì? Hắn nói hắn tên Vĩnh Thần?

Cơ Thiên Kỳ gật gật đầu.

- Đại các chủ vội vàng lôi ra một quả cầu nhỏ. Lão tung lên sau đó bấm một loạt pháp quyết, quả cầu sáng bừng lên rồi phản chiếu ra khuôn mặt một thiếu nữ đẹp tuyệt mỹ.

- Lục thúc! Có chuyện gì sao?

- Yên nhi! Chúng ta gặp lại Vĩnh Thần!

Thiếu nữ giật mình thốt lên.

- Vĩnh thần! Sao thế được! Thúc gặp ở đâu?

- Hắn đến tổng bộ chúng ta!

- Thúc chính mắt nhìn thấy hắn?

- Hắn đeo mặt nạ! Nhưng mà câu nói con hứa chơi trò uyên ương với hắn chỉ có vài người biết. Không ai rảnh rỗi lại đem chuyện này ra đùa chúng ta.

- Được rồi! Con sẽ đến chổ thúc ngay!

- Yên nhi...

Chỉ nghe một tiếng “Bụp”, quả cầu tắt ngúm rớt xuống tay Đại các chủ. Lão quay qua hỏi Cơ Thiên Kỳ.

- Người đi đâu rồi con có biết không?

- Con... con không biết! Hắn đột ngột biến mất! Hình như là độn đi mất!

- Sao thế được! Nơi này có trận pháp bảo vệ, không ai có thể dùng độn thuật ở nơi này được.

- Con... con nói thiệt mà! Không tin gia gia cứ hỏi mấy lão tổng quản đi với con đi!

Đại các chủ trừng mắt nhìn qua. Này giờ mấy lão tổng quản nghe hai người nói chuyện chợt nhận ra chuyện nghiêm trọng rồi. Cuối cùng đành thật thà kể lại mọi chuyện. Đại các chủ ngơ ngác.

- Hắn mạnh như vậy!

Chợt lão nhớ về lời kể của Cơ Tống. Hắn bước một bước đã vô thanh vô tức bước ra khỏi một sát trận Cấm linh lừng lẫy.

Vĩnh Thần quay trở về khách điếm đã là chiều tối. Tuyết Nhã vẫn đang ngủ ngon lành. Vốn hắn muốn đến Vạn Bảo Các để thử xem có cơ may tìm được Lục Huyền Tinh không. Nhưng có vẻ hơi thất vọng rồi. Hắn không cảm ứng được sự tồn tại của nó.

- Muốn chế một món huyễn trận mà khó vậy sao?

Lục Huyền Tinh không thể cất giữ trong không gian trữ vật. Quanh lục huyền tinh lại toát ra một loại niệm lực khiến người ta say mê. Đó là chổ lợi hại của món đồ này.

Cho đến khi trời đã tối hẳn, Tuyết Nhã mới tỉnh dậy.

- Tỷ! Chúng ta đi thôi!

- Đi đâu cơ?

- Đến Hỗn loạn chi địa!

- Hả! Sao lại tới đó?

- Chúng ta đi nhập học!

- Hả?

Lúc này, trong Hoàng cung Thiên Sơn Quốc, Hoàng đế đang ngồi nhìn một lão già.

- Không phát hiện chuyện gì lạ nữa sao?

- Bẩm bệ hạ! Chúng thần không còn tìm thấy manh mối nào nữa!

- Nói vậy bọn chúng thực sự đã chết! Tốt! Ha ha!

Hoàng đế cười to sảng khoái. Bao nhiêu năm tâm lí bị đè nén nay đã có thể sảng khoái cười thật to. Quả thật ngày trước hắn bỗng có cảm giác sợ hãi Vĩnh Thần. Cảm giác này ngay từ ngày đầu Vĩnh Thần chào đời y đã cảm nhận được. Mà y biết cái thai đó không phải do y tạo ra. Nhưng y không thể giết hắn được bởi vì liên quan đến đại điển tế Thiên. Thật trớ trêu là ngay sau Đại điển tế Thiên đó hoàng hậu lại mang thai. Hắn tra hỏi thì Hoàng hậu lại một mực không chịu nói. Cuối cùng đành dùng hạ sách này. Thật may bây giờ mọi chuyện đã êm xuôi rồi.

- Truyền lệnh trẫm! Chuyện của Thái tử Huỳnh gia chính là chủ mưu! Lập tức bắt về quy án! Kẻ chống cự lập tức giết!