Khi bọn họ đi qua sân thể dục, nhìn thấy ông lão mới nhận đồ ăn vừa rồi đang ngồi bên sân thể dục cho đứa cháu trai khoảng bảy tám tuổi của mình ăn mì.
Đồ ăn chỉ có một ít, cháu trai thì đói bụng cả một ngày. Khiến ông không nỡ ăn quá hai miếng, để phần lớn chỗ mì không chút dinh dưỡng cho cháu trai nhỏ của mình.
Khi ba người đi ngang qua, Cao Yến bị tụt lại phía sau.
Thấy Sở Thiên Tầm không để ý, Cao Yến nhanh chóng ngồi xổm xuống, bỏ một quả trứng chim nướng chín trong túi vào trong cái bát đó.
Trứng chim là trên đường đến đây, Sở Thiên Tầm cố ý leo lên cây lấy được, nướng chín rồi đưa mỗi người hai cái.
Cao Yến lúc đó không nỡ ăn hết một lần nên để lại một cái trong túi.
Sở Thiên Tầm nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ Cao Yến từng hung ác giật lấy thức ăn trong tay một đứa bé.
Chị Yến hoàn toàn khác với con người trước đây mà cô biết. Sở Thiên Tầm thầm nghĩ.
Ba người bước vào nhà ăn kia.
Đồ ăn trong nhà ăn mặc dù không ngon bằng trước tận thế nhưng rõ ràng là tốt hơn nhiều so với những gì được phát ở sân tập kia.
Có cơm, có bánh bao, còn có một ít thịt rau mà thời điểm này rất hiếm có. Đương nhiên, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Nếu sẵn sàng chi tiền, thậm chí còn có thể yêu cầu đầu bếp nấu một bát mì sợi nóng hổi ngay tại chỗ cho ngươi.
Ba người Sở Thiên Tầm là người mới đến, hầu như tất cả mọi người trong phòng đều dò xét mấy lần trên người các cô.
Để không thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác, bọn cô chỉ chọn bữa ăn đơn giản nhất rồi tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống ăn.
Cách bọn họ không xa, một người đàn ông trung niên trước khi chuẩn bị dùng cơm, đã lấy ra một cuốn sách nhỏ, thành kính cầu nguyện trước khi dùng bữa.
Đường Quyện tình cờ mang theo người từ bên ngoài đi vào, hắn duỗi chân đạp ngã ghế của người đàn ông đó.
Cuốn sách nhỏ rơi trên mặt đất, trên bìa in một đôi cánh thiên sứ.
Phần lớn người trong nhà ăn đều đứng lên, chào hỏi với Đường Quyện, dù lớn hay nhỏ đều gọi là Quyện ca.
Đường Quyện ở trần, áo khoác vắt trên vai, phía sau là một đám đàn ông mặt mày hung ác.
"Lão Trương, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng tin đạo Lão Tử này, nó chỉ dùng để lừa gạt những kẻ thiểu năng thôi." Hắn cúi xuống, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào đầu mình rồi giẫm chân lên bìa quyển sổ: "Thật là mất hứng ăn cơm."
Người đàn ông tên lão Trương đỏ mặt từ trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu giận mà không dám nói gì.
"Được rồi, quên đi, A Quyện, lão Trương chỉ có chút yêu thích này thôi."
Một người đàn ông lớn tuổi đeo kính mắt, dáng vẻ nho nhã từ sau lưng Đường Quyện bước ra, vỗ vai Đường Quyện khuyên giải.
Đường Quyện khịt mũi, bỏ chân ra, tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống.
Lão Trương nhặt cuốn sổ lê, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với trưởng lão đeo kính: "Cảm ơn thầy Giang."
Hắn nhanh chóng cất cuốn sổ rồi cúi đầu rời đi.
Đường Quyện bắt chéo chân, gương mặt bất cần đời đầy vẻ khinh thường.
"Quên đi, quên đi, A Quyện, mỗi người đều có chí hướng riêng, đừng chấp nhặt anh ta."
Thầy Giang trong truyền thuyết đẩy mắt kính, ngồi xuống bên cạnh Đường Quyện.
Những người đi theo Đường Quyện vào cửa lần lượt ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đã sớm có người ân cần bưng những món ăn phong phú đến cho bọn họ.
Đường Quyện vừa ăn vừa phàn nàn với người xung quanh: "Cái gì mà thần yêu thế gian, đúng là nhảm nhí. Bọn họ có một cái Sở nghiên cứu ở Nga thành, trong đó có một người phụ nữ có cánh chim, liền nói cái gì mà thánh thiên sứ. Mẹ nó, người phụ nữ đó ông đã đã gặp qua, lúc giết người còn hung ác hơn cả tôi. Gọi là huyết thiên sứ mới đúng."
Lúc ba chữ huyết thiên sứ lướt qua tai Sở Thiên Tầm, tim cô đột nhiên thắt lại.
Cô bắt lấy mảnh vỡ kí ức lóe lên trong đầu.
Mấy năm đầu tận thế, trong tập đoàn Thần Ái có một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, biệt danh là huyết thiên sứ. Đó là một người phụ nữ tàn nhẫn lại khát máu.
Khi tập đoàn Thần Ái xé xuống bức màn từ thiên, bắt đầu bành trướng thế lực.
Vị huyết thiên sứ này thường mọc hai cánh sau lưng, bay trên không, lông vũ trên cánh biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, từ trên trời rơi xuống như mưa.
Đôi cánh lông vũ trắng toát ngày ngày nhuộm đỏ máu tươi của những người phản kháng, nên được đặt là huyết thiên sứ.
Sau khi ma chủng giáng lâm, rất nhiều kẻ yếu không thể độc lập sống sót đã lựa chọn dựa vào kẻ mạnh để sinh tồn.
Vì thế bọn họ không tiếc hy sinh tôn nghiêm, dung mạo, thậm chí cả cơ thể, để đổi lấy một ngày ba bữa sống tạm.
Những người làm điều này không chỉ giới hạn là phụ nữ mà còn cả đàn ông.
Mọi người có thể thường xuyên trông thấy, không ít nam thánh đồ cường đại bên cạnh luôn được nhiều mỹ nhân vây quanh. Tương tự như vậy, cũng có một số nữ thánh đồ cường đại nuôi nhốt đàn ông dung mạo tuấn mỹ.
Sở dĩ tiếng xấu của vị huyết thiên sứ này có thể vang xa đến mức ngay cả những người lăn lộn ở tầng lớp dưới cùng của xã hội như Sở Thiên Tầm lúc đó cũng nghe nói đến, chủ yếu còn vì bên cạnh cô ta không chỉ có vô số người tình mà còn thường xuyên nổ ra những vụ bê bối tra tấn, giết hại tình nhân.
Trong đầu Sở Thiên Tầm dừng lại một hình ảnh, đó là bức ảnh huyết thiên sứ mà cô từng thấy trên báo nhiều năm trước.
Phó Oánh Ngọc!
Sở Thiên Tầm lập tức đứng lên.
Trong đầu cô lóe lên nhiều hình ảnh và âm thanh của các cuộc trò chuyện.
Những mảnh ký ức từ nhiều năm trước bắt đầu khôi phục nhờ manh mối này.
Năm đó, cô còn đang vật lộn để sinh tồn trong vũng bùn, đối với cô, chuyện giữa những đại lão những ông trùm đó không liên quan gì đến cô.
Nhiều nhất chỉ là trong lúc ngẫu nhiên nhìn thấy những dòng chữ đăng trên báo chí quý giá mà thôi.
Tập đoàn Thần Ái nổi tiếng cũng từng chỉ là một công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm nho nhỏ.
Công ty đó ban đầu đặt ở đâu? Tên là gì?
Sở Thiên Tầm cảm thấy cơ thể dần trở nên lạnh lẽo, chân tướng đang ở ngay trước mắt, chỉ đợi cô đưa tay để lộ ra.
Loại thuốc chữa thương nổi tiếng "Huyết Thánh" của tập đoàn Thần Ái, đáng giá ngàn vàng, một liền cũng khó tìm.
"Huyết Thánh" căn cứ theo cấp độ chữa bệnh chia làm ba cấp độ, cấp độ cơ bản nhất của huyết thánh ở dạng chất lỏng hơi đặc, cấp độ trung và cao cấp thì Sở Thiên Tầm chưa từng gặp qua, nghe nói là ở dạng nửa thể rắn.
Sở Thiên Tầm cũng từng cắn răng bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một loại "Huyết Thánh" cấp thấp, hương vị uống vào trong miệng..
Cô bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, khom lưng, ọe một tiếng nôn hết ra ngoài.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt bị giật mình
"Chị Thiên Tầm, chị làm sao vậy?"
"Thiên Tầm, cô không sao chứ?"
Sở Thiên Tầm xua tay, trí nhớ của cô trở thành một sợi dây hoàn chỉnh.
Hội cứu trợ từ ái Thánh Thiên Sứ, chính là tiền thân của tập đoàn Thần Ái nổi tiếng ở đời sau.
Trung tâm nghiên cứu phát minh dược tề của bọn họ, lúc đầu chính là ở Nga thành.
Ba tháng sau ngày tận thế, nhân viên nghiên cứu của bọn họ tình cờ phát hiện Diệp Bùi Thiên đang hấp hối trong nhà kho.
Bọn họ sử dụng Diệp Bùi Thiên để làm gì?
Vì sao Diệp Bùi Thiên lại biến thành một ác ma điên cuồng giết người, không màng tất cả mà điên cuồng đuổi giết, trả thù tập đoàn Thần Ái?
Thậm chí đã không cần Sở Thiên Tầm tốn công suy nghĩ nửa, đáp án khiến người buồn nôn đã mở ra đẫm máu trước mặt Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm từ chối sự quan tâm của Cao Yến, xua tay, hai mắt nhắm nghiền.
Cao Yến lạnh lùng mà ích kỷ, nhưng thật ra là một người phụ nữ dịu dàng, ân cần quan tâm người khác. Ác ma Diệp Bùi Thiên là một ngốc bạch ngọt (*) sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác.
(*) "Ngốc bạch ngọt" là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Tập đoàn Thần Ái cứu vớt toàn bộ loài người, lại bí mật lấy cơ thể con người làm thí nghiệm, thậm chí biến thái đến mức không tiếc rút ra máu thịt con người vì lợi ích riêng của mình.
Đi lại trên con đường đã từng đi, đứng ở độ cao khác nhau nhìn thấy tất cả, đã hoàn toàn đảo lộn ký ức của Sở Thiên Tầm.
Về đến nơi ở, Sở Thiên Tầm không nói lời nào thu thập ba lô, trang bị vũ khí.
Cô mặc áo jacket đen, chân đi bốt ngắn, đeo găng tay, giữa hai chân cài song đao, trên đùi gắn dao găm, thắt lưng đeo một khẩu súng, toàn thân mang theo một luồng sát khí lạnh lùng.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt giật mình.
"Thiên Tầm, cô đi đâu vậy?" Cao Yến kéo cô lại.
"Tôi sẽ rời khỏi đây mấy ngày, chị và Tiểu Kiệt ở đây đợi tôi. Đừng đi lung tung."
"Chị Thiên Tầm, chị muốn đi đâu, em đi cùng chị?" Giang Tiểu Kiệt không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cậu biết dáng vẻ này của Sở Thiên Tầm tám chính mươi phần trăm là muốn đi đánh nhau.
"Em không cần đi, chị có một số việc muốn xác nhận, chị sẽ sớm quay lại, em cứ ở lại đây đi."
Mặc dù cấp bậc của Sở Thiên Tầm cao hơn tất cả các thánh đồ trong căn cứ Nga thành, nhưng cô không thể xử lý khi bọn họ đông người.
Nếu xảy ra xung đột sẽ rất nguy hiểm. Sở Thiên Tầm không muốn vì tức giận của mình mà liên lụy đến một thiếu niên vô tội như Giang Tiểu Kiệt.
Cô đeo ba lô trên lưng, khẽ chống tay lên bệ cửa sổ tầng ba rồi nhảy xuống.
Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt lao tới cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu đen lướt qua sân thể dục rồi lao như bay ra khỏi cổng trường.