Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 38-2




Trước mắt hắn là mặt đất đầy cát vàng và từng ngọn cỏ xanh tươi.

Ánh mắt hắn lướt qua những ngọn cỏ xanh biếc, nhìn thấy một bàn tay đầy vết bẩn, chủ nhân bàn tay đang ngồi bên cạnh hắn, dựa vào một thân cây lớn ngủ say.

Đầu cô hơi nghiêng về bên này, ánh nắng chiều xuyên qua kẽ lá, như những vì sao rơi trên khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của cô.

Gương mặt này lúc ngủ trông có chút non nớt lại ấm áp, nhìn không ra dáng vẻ mạnh mẽ, cứng rắn lúc bình thường.

Diệp Bùi Thiên nhìn một hồi, hơi thở sắc bén hỗn loạn trong lồng ngực chậm rãi lắng xuống, trái tim gần như tan nát từ từ dán lại với nhau, quay về đúng vị trí nó nên ở.

Hắn lặng lẽ đưa tay ra, những ngón tay dài trắng nõn lướt qua những ngọn cỏ xanh, tiến lại gần bàn tay đang được ánh nắng chiếu rọi.

Bàn tay kia không chút phòng bị nằm trên cỏ, đầu ngón tay hướng lên trên. Không hề sạch sẽ, thậm chí còn dính máu đã đông cứng.

Đó là vì hắn mà nhiễm máu.

Ngón tay Diệp Bùi Thiên duỗi ra lại cuộn lại, cẩn thận cân nhắc mấy lần, vẫn luôn lơ lửng nhìn mà không dám đụng vào.

"Anh đang làm gì vậy?"

Sở Thiên Tầm đột nhiên mở mắt ra.



Diệp Bùi Thiên vội vàng rút tay ra sau lưng, vẻ mặt nhất thời có chút bối rối, cả khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên.

"Chín rồi, có thể ăn được rồi. Vĩnh Xuân, lấy trước đưa cho hai người Thiên Tầm đi." May mắn nhờ câu nói của Phùng bà bà cách đó không xa đã cứu Diệp Bùi Thiên khỏi lúng túng.

Thừa dịp lúc bọn họ đang ngủ, Thích Vĩnh Xuân tìm được một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, anh ta mò được mấy con trai sông từ dòng suối.

Vỏ trai sông có màu trắng, to bằng nắm tay trẻ em, Phùng bà bà chẻ đôi một thanh tre mỏng, kẹp mấy con trai đặt trên lửa nướng chín.

"Thiên Tầm, hai người là người bị thương, mau ăn trước đi." Thích Vĩnh Xuân đem một khúc tre kẹp năm sáu con trai sông đưa đến.

Sở Thiên Tầm không từ chối ý tốt của đổng đội đối với mình, nhận lấy con trai sông nướng chín từ tay Thích Vĩnh Xuân.

Cô dùng dao găm cạy mở vỏ sò, nếm thử rồi liếm môi một cái.

"Rất tươi."

Cô cạy mở vỏ sò thứ hai, đưa đến trước mặt Diệp Bùi Thiên.

"Có thể ăn gì đó không?"

"Tôi.." Diệp Bùi Thiên nhìn thoáng qua mấy con trai sông không nhiều lắm cạnh đống lửa: "Tôi không ăn cũng không sao, tôi sẽ không chết, đừng để lãng phí."

Bụng hắn lúc này không tự chủ lại phát ra một chuỗi âm thanh.

Sở Thiên Tầm bị Diệp Bùi Thiên chọc cười, cô ở tận thế đã lâu, hiếm khi nhìn thấy cảnh từ chối đồ ăn như vậy.

"Tôi không ăn cũng không chết sớm như vậy. Anh mau ăn đi, đừng nói nhiều. Chẳng lẽ anh không đói sao?"

Cô kéo tay Diệp Bùi Thiên qua, không cho từ chối mà nhét con trai vào tay hắn.

"Không cần lo lắng về đồ ăn, đợi chân tôi tốt hơn sẽ đi kiếm đồ ăn." Sở Thiên Tầm tiếp tục mở từng con trai sông: "Hai ngày nay ăn ít, mọi người cùng nhau ăn tiết kiệm một chút, tại sao phải để mình anh bị đói. Huống chi căn cứ Nam Khê chỉ cách bốn năm ngày đi đường, sẽ sớm đến thôi."

Cô cầm con trai đã mở vỏ tiếp tục đưa qua.



Diệp Bùi Thiên ngồi bất động, hắn cúi đầu, ngơ ngác nhìn vỏ sò trắng trống rỗng trong tay.

"Làm sao vậy? Ăn không quen à?"

"Không, nó ngon lắm:

Không có gì ngon hơn thế này.

* * *

Trong căn cứ Nga thành, ngọn lửa lớn thiêu hủy phòng thí nghiệm đã bị dập tắt, tòa nhà bị khói lửa hun cháy đen, trở thành một mớ hỗn độn.

Trước mặt Phó Oánh Ngọc là loại bảy bộ thi thể.

Bọn họ chết trong tình trạng thê thảm bị đội trinh sát phát hiện phía sau núi, rồi mang về.

" Các người đều ra ngoài đi, để tôi ở riêng một lát. "Phó Oánh Ngọc mở miệng.

" Chị Phó. "

" Tiểu Phó. "

Người xung quanh không yên tâm khuyên nhủ cô.

Mọi người đều biết Nghiêm Tu là bạn trai của Phó Oánh Ngọc, sợ cô bi thương quá độ mà nghĩ quẩn.

" Không sao đâu, tôi chỉ muốn nói lời từ biệt cuối cùng với anh ấy thôi. "

Vẻ mặt Phó Oánh Ngọc đầy bi thương.

Cô ta là một mỹ nhân, cười lên rất đẹp, lúc bi thương càng khiến người thương tiếc hơn.

Các giáo đồ của Thánh Thiên Sứ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Phó Oánh Ngọc.

Phó Oánh Ngọc vươn tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Nghiêm Tu.

Ánh mắt cô ta dịu dàng mà ngọt ngào, như thể cô ta đang sờ không phải là một bộ thi thể lạnh băng mà là một người yêu đang sống sờ sờ.

Trên gương mặt xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười mê mang lại quỷ dị.

" Anh yêu, vẫn là dáng vẻ khi anh chết đi khiến em thật thích mà. "

Ngón tay Phó Oánh Ngọc men theo gương mặt tái nhợt của Nghiêm Tu hướng xuống dưới, chạm tới hai cái lỗ đẫm máu bị đâm xuyên qua trên cổ hắn.

" Đây là do người phụ nữ đó để lại cho anh đúng không, "Cô ta thu tay lại, đưa vào miệng liếm liếm:" Thật là quá đáng mà, không chỉ bẻ gãy cánh của em, còn khiến anh biến thành dáng vẻ rách rưới này. "

" Nhưng mà không sao, em nhất định sẽ bắt được cô ta, bắt được hai người bọn họ. Đến lúc đó, em muốn để cô ta tận mắt nhìn xem em sẽ đối xử với người đàn ông của cô ta thế nào. "

" Hahahaha, nhất định sẽ thú vị lắm, anh yêu, anh có thể tiếp tục cùng em hoàn thành chuyện thú vị này được không?"

Phó Oánh Ngọc ôm đầu Nghiêm Tu đã chết, bật cười ra tiếng trong căn phòng trống rỗng.

Sau lưng cô ta mở ra đôi cánh không trọn vẹn.

Một bên cánh trắng tinh như cánh thiên sứ, một bên cánh máu thịt mơ hồ chỉ còn lại một đoạn chi bị cắt đứt, như tàn chi của ác ma.