Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 43-2




Nhìn thấy bọn họ mang Đường Quyện hôn mê bất tỉnh trở về, Cao Yến giật nảy mình: "Quyện ca? Sao anh ta lại bị thương như vậy? Sao lại mang anh ta về đây?"

"Một câu khó giải thích được. Tóm lại không tìm thấy ma vật, ngược lại lại nhìn thấy một cảnh máu chó." Giang Tiểu Kiệt nói.

Diệp Bùi Thiên đem Đường Quyện giao cho Cao Yến: "Trước mắt cô chữa trị cho hắn một chút đi. Hắn sắp chết rồi."

Sở Thiên Tầm nói với Đồ Diệc Bạch: "Nghe nói ma vật bị trọng thương, nhưng chúng tôi không tìm thấy nó, nên mới quay về nhờ Tiểu Bạch tìm thử xem."

Đồ Diệc Bạch nhắm mắt lại, tìm một lát rồi lắc đầu: "Không được, tôi cũng không nhìn thấy, xung quanh không có chút dấu vết của con ma vật to lớn đó. Nhưng có rất nhiều thánh đồ hoạt động ở hướng tây bắc. Hay là tôi đi cùng mọi người?"

Sở Thiên Tầm suy nghĩ một chút, có Đồ Diệc Bạch bên cạnh đúng là có thể giúp bọn họ sớm tìm được con ma vật bị thương kia.

Vì thế gật đầu đồng ý, ba người đưa Đồ Diệc Bạch theo, xuất phát lần nửa.

Khi Đường Quyện tỉnh lại, phát hiện bản thân đã cách xa chiến trường, đang nằm dưới bức tường của một sân nhà rách nát.

Cách đó không xa là một bà lão lớn tuổi và một người đàn ông cường tráng đang ngồi dựa vào tường, đều là những người xa lạ mà hắn không có ấn tượng.

Chỉ có một cô gái trẻ mà hắn có thể coi như quen biết, người này là Cao Yến, là thánh đồ chữa trị trong căn cứ, cùng đi với Sở Thiên Tầm đến căn cứ.

Đường Quyện phát hiện vết thương nghiêm trọng nhất trên cơ thể mình chính là vết đao đâm xuyên cơ thể từ sau eo đã cầm máu khép lại. Hiển nhiên chính là người phụ nữ này đã sử dụng thuật chữa trị cho mình.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, chật vật muốn đứng dậy, Cao Yến tiến lên ngăn cản: "Mau nằm xuống đi, vết thương của anh rất nặng, chưa thể hoạt động được đâu."

Đường Quyện nhìn cô một lát, nhắm mắt lại, nhớ lại trận chiến đẫm máu vừa xảy ra.

Khi hắn dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng khiến ma vật bị thương nặng, bản thân cũng bị thương nặng, đồng đội hắn tin tưởng nhất lại đâm hắn một nhát từ sau lưng.

Tại vì sao?

Đường Quyện biết bản thân nóng nảy, làm việc kiêu ngạo, đã đắc tội với không ít người.

Nhưng hắn không ngờ tới những thành viên trong căn cứ mà hắn luôn cứu giúp và bảo vệ, lại muốn giết chết hắn.

Lúc trước khi hắn và Thi Đức Minh, Nhạc Hòa An cùng vào trường học, giết sạch ma vật bên trong, giải cứu những người còn sống, Giang Viễn Sơn dẫn theo một đám giáo viên, học sinh đến khóc lóc thảm thiết cảm tạ hắn, cũng giữ hắn lại xây dựng căn cứ?

Thì ra tất cả đều là giả.

Hắn càng không nghĩ tới, người đồng đội Nhạc Hòa An mà hắn quen từ khi còn nhỏ, có cùng sở thích, cùng nhau trải qua khó khăn sinh tử, lại từ phía sau đâm hắn một nhát vào thời điểm quan trọng.

Vì cái gì? Quyền lực? Ma chủng?

Thì ra tình anh em bao nhiêu vẫn không sánh được những thứ nực cười này.

Ngược lại là Thi Đức Minh, lúc trước chỉ làm việc vặt trong ban nhạc, chưa bao giờ được hắn coi trọng, lại liều mình bảo vệ hắn vào giây phút cuối cùng.

Là những người xa lạ không quen biết này, thậm chí còn từng mâu thuẫn lại ra tay cứu hắn.

Đường Quyện đưa tay che kín mắt, im lặng bật cười.

* * *

"Anh, chị ơi."

Một cô bé ghé vào lỗ hỗng của bức tường sân vườn đã sụp đổ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ, rụt rè kêu lên.

"Cô bé? Sao con lại ở đây một mình, nơi này rất nguy hiểm, người nhà của con đâu?" Phùng bà bà đứng dậy.

Cô bé lộ ra vẻ mặt sợ hãi, rụt người lại.

"Đừng sợ, có phải em bị lạc người nhà rồi không?" Thích Vĩnh Xuân làm một đóa hoa quýt màu vàng nở ra trên đồng cỏ, cầm trong tay lắc lắc: "Vào đây với anh chị nào."

Cô bé kia do dự, rút đầu ra khỏi vách tường, lại từ từ thò đầu vào cánh cửa sân đã sụp đổ.

Cô bé có đôi mắt to tròn, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu.

"Mau quay lại!" Đường Quyện đột nhiên chống người đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm cửa sân: "Quay lại, đừng tới gần nó!"

"Oa, baba không để ý tới em, mama cũng tức giận, bụng em thật đói, em sợ quá." Cô bé khóc vô cùng đáng thương.

Thích Vĩnh Xuân và Phùng bà bà do dự một lúc, quay đầu bối rối nhìn Đường Quyện.

"Tôi bảo các người quay lại, không nghe thấy sao! Đó là ma vật! Cô ta chính là ma vật!" Đường Quyện hét lớn.

"Hì hì, hì hì." Cô bé chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng đi vào trong --- đúng hơn là bò vào trong.

Nó có phần thân trên giống như một cô gái bình thường, khuôn mặt tròn xinh đẹp, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, từ phần eo trở xuống vừa dài vừa mềm mại trườn trên mặt đất, hai bên cơ thể có bảy tám cặp đùi của loài người.

"Anh, chị ơi, em có thể đi vào không? Hì hì." Cô bé dần nâng người lên, cái đầu nhỏ từ trên cao nhìn xuống mọi người, cười khanh khách nói chuyện: "Chân của em bị quái vật ăn mất, em đói quá mới phải mượn chân baba tới để dùng một chút, mama nhìn thấy rất tức giận, không chịu tha thứ cho em, em không thể làm gì khác đành phải mượn luôn chân của mama."

"Hì hì, sau đó, em còn mượn chân của rất nhiều cô, chú, anh, chị khác nửa. Mọi người thấy em có nhiều chân không, như vậy sẽ không cần lo lắng sẽ bị quái vật đuổi theo nửa."

Nó dạo một vòng quanh cửa sân, ngẩng cao cổ lao vào trong sân.

Đường Quyện chấp hai tay trước ngực, nhỏ giọng đọc một câu, mặt đất nơi bức tường trước cổng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa lớn.

Ma vật hét lên một tiếng, liền lùi lại.

"Lại là ngươi! Cái tên xấu xa này, làm hại ta đau như thế, làm hại cơ thể của ta trở nên nhỏ như vậy!" Ma vật dùng giọng nói trẻ con nói ra những lời kinh khủng khiến người nghe sợ hãi: "Ta đói quá, sắp chết đói rồi, ta phải bắt được mấy người các ngươi, xé bụng các ngươi, ăn hết những thứ nóng hổi bên trong."

"Đi, các người đi trước đi, cô ta sợ lửa, tạm thời sẽ không vào được, nhưng tôi không giữ được bao lâu nửa." Đường Quyện buông một tay ra, chống người trên đất.

"Như vậy sao được? Một mình anh sao có thể là đối thủ của nó? Miệng vết thương của anh lại vỡ ra rồi." Cao Yến hoảng sợ, cô đưa tay đè lại vết thương sau lưng Đường Quyện, liều mạng sử dụng dị năng muốn khiến hắn lành lại.

"Đi đi! Một đám ngu xuẩn! Đi tìm Sở Thiên Tầm trở về, chúng ta còn có chút hy vọng, nếu không đều sẽ chết hết. Đi!" Đường Quyện đẩy Cao Yến ra, gầm lên.

Thích Vĩnh Xuân nhảy lên, co chân chạy về phía sân sau.

Phùng bà bà theo sát phía sau, lúc đi ngang qua còn kéo Cao Yến theo.

"Hì hì, ha ha, anh trai lớn, ngươi như thế này còn có thể chịu đựng được bao lâu nửa? Chờ ngươi không chịu nổi, ta sẽ đem ngươi ăn sạch. Ăn ngươi xong, ta sẽ không còn đau đơn như vậy nửa."

Âm thanh quỷ dị của ma vật vang vọng trong không trung, Cao Yến cắn chặt răng không dám quay đầu, chạy nhanh theo Phùng bà bà tiến về phía trước.

Cánh tay Đường Quyện khẽ run lên, hắn biết rõ ma vật trước mặt nhìn có vẻ phách lối, nhưng bản thân nó cũng bị thương rất nặng.

Không chỉ không thể duy trì hình dáng khổng lồ ban đầu mà một bức tường lửa nhỏ như vậy nó cũng không dám mạo hiểm xông qua.

Nhưng sức lực của hắn đã đến giới hạn.

Ngọn lửa trên mặt đất ngày càng nhỏ, dần dần dập tắt, tay Đường Quyện mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ánh mắt hắn bắt đầu mờ đi, cơ thể giống con rết của ma vật bắt đầu bò từ bên ngoài vào, vô số đôi chân dài ngắn không đều nhau đã gần trước mặt hắn.

Đúng lúc này, ánh sáng hai thanh kiếm màu hổ phách lóe lên,

Đường Quyện phát hiện cơ thể mình bị người nâng lên không trung, hắn cúi đầu xuống, thậm chí còn trông thấy thân thể ma vật bị cắt thành ba phần, cái đầu đứt lìa đang nhìn hắn chằm chằm, thét lên đầy phẫn nộ và không cam lòng.

"Anh thế nào rồi? Không sao chứ?" Sở Thiên Tầm ôm lấy Đường Quyện, nhảy lên nóc nhà phía sân sau.

"Không sao, đừng khinh thường, ma vật còn chưa chết, cho dù nó bị chặt thành nhiều khúc, cũng có thể sống lại."

"Tôi biết rồi, cảm ơn, anh nghỉ ngơi ở đây đi."

Thiếu nữ nắm lấy hai thanh đao màu hổ phách, nhảy xuống khỏi nóc nhà, lao thẳng đến chiến trường.

Trên mặt đất mọc lên vô số gai đất sắc nhọn, giao nhau đâm xuyên ba cơ thể bị cắt ra của ma vật, khiến nó không thể trốn thoát, nhưng vẫn có thể điên cuồng vặn vẹo, giãy dụa.

Trên bầu trời rơi xuống một trận bão tuyết, đông cứng cơ thể ma vật bên trong, Sở Thiên Tầm vừa lúc đuổi tới, giữ eo ma vật, trong tiếng thét chói tai của ma vật, lấy ta một viên ma chủng xanh biếc.

"Ha ha, lấy được rồi." Sở Thiên Tầm cầm ma chủng trong tay, vui vẻ nói.

"Đó là ma chủng của chúng ta. Giao ma chủng ra đây." Phía xa vang lên âm thanh tức giận của một đám đàn ông.

Một đám thánh đồ của căn cứ Nam Khê dưới sự lãnh đạo của Giang Hồng Tài từ xa chạy đến.

"Thiên Tầm tiểu thư, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức, hy sinh không ít người mới làm nó bị thương nặng, đến phút cuối cô lại xuất hiện cướp đi, như vậy có chút không hợp lý." Giang Viễn Sơn mặc dù lo lắng nhưng vẫn bình ổn cảm xúc, giữ vững phong độ nói chuyện.

Người của ông ta âm thầm tạo thành một nửa vòng vây, bao quanh khoảng sân đổ nát này.

"Phải không?" Sở Thiên Tầm cười một tiếng, cất ma chủng vào túi: "Vậy thật đúng là ngại quá."

Sắc mặt Giang Viễn Sơn tối sầm lại.

"Cô!"

"Con đàn bà thúi này!"

Người phía sau Giang Viễn Sơn giận dữ gầm lên.

Nhạc Hòa An nhìn Đường Quyên trên nóc nhà, vẻ mặt khó coi đến gần Giang Viễn Sơn, ghé vào tai ông ta nói nhỏ.

Giang Viễn Sơn liếc mắt, lại bày ra khuôn mặt tươi cười: "Ma chủng mà, có thể chậm rãi bàn bạc. Nhưng ân oán cá nhân giữa bọn tôi và Đường Quyện, Sở tiểu thư là người ngoài, có phải là không nên nhúng tay vào không? Giao Đường Quyện cho chúng tôi, chuyện này giữa chúng ta coi như xong, được không?"

Sở Thiên Tầm cười híp mắt nói: "Trước đây chuyện này vốn dĩ không liên quan đến tôi, thầy Giang mở miệng, tôi cũng không thể không nể mặt."

"Nhưng đáng tiếc quá, mọi người tới muộn một bước rồi, Quyện ca vừa cứu bạn của tôi, đã có chút ơn huệ này, nếu tôi không che chở anh ấy qua đoạn này không phải cũng quá vô ơn đi, đúng không?"

"Vẫn là làm phiền thầy Giang cùng mọi người quay trở về đi, nếu bây giờ mọi người rời đi, tôi cũng sẽ không so đo với mọi người."

Khi Sở Thiên Tầm mỉm cười nói câu này, bức tường đất đã sụp đổ một nửa bên cạnh, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy bắt đầu cao lên và dày hơn, khoảng trống xung quanh bỗng chốc trở thành một pháo đài kiên cố.

Trên tường cao, một thanh niên vẻ ngoài tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua cát vàng đầy trời, nhìn đám người dưới mặt đất.

Một thiếu niên ngồi ở đầu bên kia bức tường, trên tay cầm vài tảng băng lơ lửng, có chút hưng phấn, như thể mong đợi trận chiến diễn ra.