Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 6




"Thiên Tầm, Thiên Tầm, tận thế đến rồi, mà cậu còn tâm trạng ngồi đây chơi máy tính."

Cam Hiểu Đan và Hàn Huyên xách một túi mua sắm bước vào kí túc xá.

Dù trong miệng các cô ấy nói về ngày tận thế, nhưng thực ra trong lòng họ vẫn mơ hồ tràn ngập hưng phấn đối với những sự kiện đặc biệt có thể xảy ra trong đời sống bình thường này.

Dù sao, ngoại trừ trên trời treo một mặt trăng to lớn, rơi một trận mưa như đá quý ra, thì thế giới vẫn chưa xảy ra bất kì thay đổi gì.

Sở Thiên Tầm ừ một tiếng, hai tay cô vẫn không ngừng sử dụng thời gian cuối cùng để tải xuống các tài liệu có thể sử dụng, trên vai cô kẹp một cái điện thoại khác, đang trò chuyện với cả nhà dì.

"Tầm Tầm, con ngoan ngoãn đợi trong kí túc xá đừng ra ngoài, dì và dượng lập tức sẽ đến Hoa thành đón con." Đầu bên kia điện thoại truyền đến đoạn hội thoại y hệt kiếp trước.

"Dì, con nói lại lần nửa, bây giờ, ngay lập tức, mọi người hãy đóng tất cả cửa sổ, kéo rèm lại. Cứ ở yên trong căn nhà đó đợi, tuyệt đối đừng đi đâu hết, cho dù ai đến gõ cửa cũng không được mở, dì hiểu không? Con sẽ từ Hoa thành về tìm mọi người."

"Tầm Tầm, em nói nhảm cái gì vậy, anh sẽ lái xe.." Anh họ Từ Hướng Dương đoạt lấy điện thoại.

"Anh Hướng Dương." Sở Thiên Tầm cắt ngang lời anh: "Anh đừng tới đây, chờ anh đến đây em cũng sớm không còn ở trường học nửa. Anh bảo vệ căn nhà đó cho tốt, bảo vệ dì cả và dượng. Tin tưởng em, em nhất định có thể trờ về Lộ Đảo. Chỉ cần mọi người còn ở đó, em nhất định có thể tìm được."

"Đừng tin tưởng bất kì người nào, đừng cứu trợ bất cứ ai, đừng để người khác phát hiện đồ ăn của mọi người. Chờ em về nhà."

"Anh trai, anh nhất định phải nhớ kĩ, tận thế, khủng bố nhất không phải ma vật, mà là lòng người."



"Tầm.. Tầm.."

Bên kia di động truyền đến tiếng hỗn tạp, tín hiện gián đoạn.

Sở Thiên Tầm im lặng một lát, bỏ điện thoại xuống.

Hàn Huyên đặt túi mua hàng lên bàn: "A Tầm, sao cậu còn nhàn nhã như vậy, mọi người đều đang nói tận thế gì đó, cậu không biết hiện tại siêu thị khủng bố như thế nào đâu, mình với Hiểu Đan khó khăn lắm mới tranh giành mua được những cái này, bây giờ cậu chạy đến chỉ sợ không còn gì để mua đâu."

Cô ấy lấy từ trong túi mua hàng ra một bọc chứa năm gói mì tôm, xé ra lấy hai gói, đưa cho Sở Thiên Tầm: "Đây, cho cậu một ít. Vì cướp cái này mà mình với một bác gái mém xíu nửa là đánh nhau."

Cam Hiểu Đan cười hì hì móc ra mấy quả táo: "Mình lợi hại hơn một chút, mình còn cướp được táo, đây, mỗi người hai trái."

Sở Thiên Tầm lấy quả táo, xoa xoa trên quần áo xong liền cắn một ngụm.

"Này, này, đây là cho cậu cất giữ, phòng khi không có gì ăn thì lấy ra ăn, sao lại ăn bây giờ?"

"Ăn đi, trái cây nặng quá không mang theo được." Sở Thiên Tầm một tay gặm táo, một tay vén rèm trên giường, từ trên giường xách ra 4 túi lớn.

"Cái nào cũng giống nhau, mỗi người một phần, tự mình bỏ vào túi cất kỹ. Những thứ không cần thiết thì bỏ đi, đem nhiều vác không nổi lại phí sức.'

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan tò mò mở cái túi Sở Thiên Tầm cho ra xem.

" Ôi, có thuốc, còn có lương khô, a cậu ra ngoài mua khi nào vậy? "

" Trời ơi, còn có cây đao bén như vậy, mình cũng không dám dùng đâu. Còn có một tấm thảm lông nhỏ, Thiên Tầm cậu thật là trâu bò quá.'

Lúc các cô ấy nhỏ giọng thảo luận, Sở Thiên Tầm đã ăn xong quả táo.

Cô mặc một chiếc áo jacket, mang một đôi bốt quân đội ngắn, đeo một đôi găng tay đen và một chiếc đồng hồ thể thao, tất cả hoạt động diễn ra một cách rành mạch rõ ràng.

Cô buộc lại mái tóc đen mềm mại, cầm lấy một cây kéo, không chút do dự cắt toàn bộ phần đuôi tóc, chỉ để lại một nhúm ngắn có thể cột lên.

Khi Hà Minh Diễm vào cửa, Sở Thiên Tầm đang gác chân lên thành giường để buộc dây giày.



"Ây da, Thiên Tầm, sao cậu lại cắt tóc ngắn?" Hà Minh Diễm chạm vào bím tóc ngắn như đuôi thỏ sau gáy cô: "Cái này không được, phải đến tiệm cắt tóc sửa lại một chút."

"Minh Diễm, cậu có mua được gì không?" Cam Hiểu Đan hỏi cô ấy.

"Không có, quá nhiều người rồi, mình không chen vào trong được." Hà Minh Diễm cười xấu hổ, vuốt vuốt mái tóc dài.

Hàn Huyên hào phóng nói: "Bọn mình chia cho cậu một ít, Thiên Tầm còn chuẩn bị cho mỗi người một phần đồ. Cậu mau qua lấy đi."

"À không cần đâu, cảm ơn các cậu, Tạ Hiểu Bân nói ở chỗ anh ấy có rất nhiều đồ ăn. Mình về lấy ít quần áo rồi qua chỗ anh ấy." Hà Minh Diễm hơi đỏ mặt.

Tạ Hiểu Bân là bạn trai cô ấy, lớn hơn một tuổi so với bọn cô, gia cảnh giàu có, thuê một gian phòng ngoài trường học.

Hà Minh Diễm gom mấy bộ quần áo, cất vào một cái túi da cừu thêu hoa màu hồng nhạt, xách lên đi ra ngoài.

Sở Thiên Tầm cầm tay cô ấy: "Minh Diễm, ở lại kí túc xá đi."

"Nhưng mà Hiểu Bân đang ở dưới lầu chờ mình." Hà Minh Diễm lộ ra vẻ mặt khó xử, đẩy tay Sở Thiên Tầm ra, từ chối lời giữ lại của cô.

Sở Thiên Tầm nhìn cô ấy một lúc lâu, cuối cùng cũng thả tay ra.

"Vậy được, nhưng cậu đem những thứ này đi đi."

Sở Thiên tầm cầm lấy chiếc ba lô thể thao mà cô đã mua cho mỗi người, bỏ đầy phần vật tư cho một người vào, kéo khóa kéo lại, đặt vào tay Hà Minh Diễm.

Hà Minh Diễm do dự một lát liền nhận lấy: "Vậy được, cảm ơn Thiên Tầm. Trên trời xuất hiện cái thứ này khiến mình hơi sợ. Mình qua chỗ Hiểu Bân ở hai ngày, nếu không có việc gì, mình sẽ trở về."

"Bảo trọng, Minh Diễm." Sở Thiên Tầm vỗ vai cô ấy: "Vào lúc nguy cấp, phải dựa vào bản thân, đừng nghĩ ỷ lại vào người khác."

Sở Thiên Tầm nói những lời này rất chân thành, nhưng Hà Minh Diễm nghe vào tai lại có chút khó chịu.

Cô rời kí túc xá đến sống cùng bạn trai, đối mặt với bạn cùng phòng làm cô có chút xấu hổ, nghe Sở Thiên Tầm nói như vậy, thì cảm thấy có phải Sở Thiên Tầm đang cười nhạo cô dựa dẫm vào đàn ông, khiến cô cảm thấy rất khóc chịu.



Hà Minh Diễm bĩu môi, xách đồ xuống lầu.

Bạn trai của cô là Tạ Hiểu Bân đang đứng ngoài cửa kí túc xá, cao lớn, đẹp trai, quần áo thời trang.

Thấy cô ra tới, vô cùng quan tâm mà lại đây giúp cô xách đồ.

Hà Minh Diễm khoát tay bạn trai, trong lòng cảm thấy ngot ngào, cho dù tận thế có đénm Hiểu Bân nhất định cũng sẽ bảo vệ mình, không có gì phải sợ.

Mấy người Thiên Tầm nhất định là vì không có ai để dựa vào, chỉ có thể một mình đáng thương ở lại kí túc xá, trong lòng ghen ghét nên mới nói như vậy.

"Diễm Diễm em có đói bụng không? Anh đưa em đi ăn cơm nha? Em muốn ăn gì?" Bạn trai Tạ Hiểu Bân nhẹ nhàng hỏi.

"Em nghe theo anh." Hà Minh Diễm như chú chim non nép vào người.

"Ăn đồ Nhật được không? Hình như anh hơi đói, không hiểu sai đột nhiên lại muốn ăn sashimi." Tạ Hiểu Bận liếm liếm môi.

Kỳ lạ, sao lại đói như vậy? Tạ Hiểu Bân thầm nghĩ.

Thật là đói quá, thật muốn ăn gì đó, muốn ăn thứ gì đó tươi mới, thứ mang chút huyết tanh.

Tạ Hiểu Bân nhìn bạn gái gương mặt hồng hào đang ôm tay mình, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một niềm khao khát kỳ lạ.