Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 122




Edit by Náppu
*
Không nghĩ tới thời điểm ăn cơm sẽ gặp được Tiêu Linh.
Ban đầu Cù Tầm Dương còn chưa phát hiện ra cô, là Tiêu Linh chủ động lại đây cùng cậu chào hỏi, trong lòng ngực còn ôm một tiểu bảo bảo mập mạp trắng trẻo.
Cô cũng đầy đặn thêm một ít, nhưng khí sắc cũng trở nên càng tốt.
Từ hai năm trước Tiêu Linh kết hôn rồi từ chức ở tổng cục, Cù Tầm Dương cũng không gặp qua cô nữa, không nghĩ tới Tiêu Linh đã sinh bảo bảo.
Cù Tầm Dương hỏi: “Bảo bảo bao lớn rồi?”
Tiêu Linh nói: “Tháng sau sẽ tròn một tuổi.”
Nói cách khác Tiêu Linh hẳn là kết hôn không bao lâu liền mang thai.
Cù Tầm Dương hỏi: “Là nam hài hay là nữ hài nha?”
Tiêu Linh mỉm cười nói: “Là nữ hài tử.”
Cù Tầm Dương cũng cười nói: “Trách không được đáng yêu như vậy, mắt to ngập nước rất giống cô.”
Tiêu Linh bị chọc cười, “Cảm ơn cậu khích lệ.”
Hai mắt cùng miệng nhỏ của bảo bảo đều rất giống Tiêu Linh, lớn lên hẳn cũng sẽ là một tiểu mỹ nữ.
Cậu cảm thấy Tiêu Linh giống như trở nên càng ôn nhu hơn so với trước kia, có thể là do đã làm mẹ.
Lúc này Dịch Dữ Kiệt chen vào một câu: “Chẳng lẽ nam hài tử thì không đáng yêu?”
Cù Tầm Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, ý nói hắn câm miệng.
Dịch Dữ Kiệt lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Cù Tầm Dương lớn như vậy, còn chưa từng ôm qua em bé, nhìn tiểu bảo bảo một bộ dáng béo đô đô đáng yêu cũng có chút tâm ngứa, liền hỏi Tiêu Linh có thể cho cậu bế một chút được không.
“Đương nhiên có thể.”
Tiêu Linh cười đem bảo bảo ôm đến trước mặt cậu, Cù Tầm Dương duỗi tay thật cẩn thận nhận lấy.
Bảo bảo rất ngoan, bị người xa lạ ôm cũng không khóc không nháo, chính là giống như vẫn luôn nhìn phương hướng của mấy người Liên Hạc cười ngớ ngẩn.
Tiêu Linh bất đắc dĩ cười nói: “Đừng nhìn con bé còn nhỏ, kỳ thật là một nhóc xem trọng nhan khống.”
Nhắc tới ‘nhan khống’, Dịch Dữ Kiệt liền tự hiểu ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía Cù Tầm Dương còn hiện lên một tia hoảng loạn.
Cù Tầm Dương không quản hắn, mà hỏi Tiêu Linh: “Vậy nếu để cho bọn họ ôm, bảo bảo có phải sẽ càng vui vẻ hơn không?”
Tiêu Linh cười to, trả lời: “Có khả năng a.”
Cù Tầm Dương còn chưa nói cái gì, Liên Hạc đã chủ động mở miệng: “Anh tới ôm một cái.”
Cậu liền thấy có chút thú vị đem bảo bảo ôm cho Liên Hạc.
Liên Hạc sau khi tiếp nhận, bảo bảo thật sự ‘khanh khách’ cười ra tiếng, đem Cù Tầm Dương cùng Tiêu Linh đều chọc cười.
Dịch Dữ Kiệt cũng cười nói: “Thật đúng là một tiểu sắc quỷ.”
Kết quả lập tức thu được Cù Tầm Dương xem thường, hắn lại lần nữa thức thời ngậm miệng.
Nguyên bản cho rằng Liên Hạc bởi vì câu nói kia của cậu mới ôm tiểu bảo bảo một chút, nhưng sau đó Cù Tầm Dương phát hiện, giống như kỳ thật là chính Liên Hạc muốn ôm.
Liên Hạc sẽ chủ động đong đưa tiểu bảo bảo, hơn nữa ánh mắt mềm mại, động tác ôn nhu.
Cậu cơ hồ chưa từng thấy qua Liên Hạc đối với người khác lộ ra biểu tình như vậy, cũng là lần đầu tiên biết nguyên lai Liên Hạc đối với tiểu hài tử sẽ như vậy, cậu cũng mới phát hiện nguyên lai Liên Hạc thích tiểu hài tử.
Sau đó Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng ôm tiểu bảo bảo một lát.
Đối mặt với tiểu bảo bảo cười ngớ ngẩn cùng ê ê a a, gương mặt luôn không biểu tình của Sở Tri Nam cũng trở nên nhu hòa.
Có thể nhìn ra được được, Sở Tri Nam hẳn là cũng rất thích tiểu hài tử.
Chỉ có Dịch Dữ Kiệt còn bình thường, có khả năng vì chính tâm trí của hắn còn chưa đủ thành thục đi, hắn hẳn là vì nhìn mặt mũi của Cù Tầm Dương mới ôm một chút.
Trước kia trong sinh hoạt của bọn họ rất ít tiếp xúc với tiểu hài tử, cho nên Cù Tầm Dương cũng không biết nguyên lai Liên Hạc cùng Sở Tri Nam lại thích tiểu hài tử như vậy.
Tiêu Linh lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, chồng của cô đã tới tìm, cô cũng không muốn quấy rầy mấy người Cù Tầm Dương ăn cơm, liền đứng lên tạm biệt bọn họ.
Chẳng qua trước khi đi, Tiêu Linh hướng cậu nói: “Tầm Dương, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu về sau sẽ trở thành dẫn đường phi thường ưu tú, thực may mắn, tôi đoán đúng rồi.”
Hốc mắt Cù Tầm Dương ửng đỏ, “Cảm ơn cô, Tiêu Linh.”
Cậu rất cảm kích Tiêu Linh, nếu lúc trước không có cô cổ vũ, có lẽ cậu đến dũng khí để bước đi một bước đầu tiên cũng không có.
Nhìn hình ảnh Tiêu Linh cùng chồng của cô một nhà hoà thuận vui vẻ ấm áp rời đi, Cù Tầm Dương cũng cảm thấy rất vui mừng, các bằng hữu bên cạnh cậu đều có thể tìm được hạnh phúc của chính bọn họ.
......
Bốn người ‘Nộ Hải’ phát giác dẫn đường bảo bối của bọn họ gần đây giống như có chút không thích hợp.
Cảm xúc của Cù Tầm Dương giống như luôn đột nhiên hạ xuống, tuy rằng cậu biểu hiện ra cũng không rõ ràng, nhưng bốn người bọn họ hiện tại đều là thê nô của lão bà, trong mắt chỉ có một mình lão bà, đương nhiên có thể thời khắc nhạy bén cảm thấy được cảm xúc của Cù Tầm Dương có biến hóa.
Mà loại tình huống này của Cù Tầm Dương, hẳn là bắt đầu từ lần đó cùng bọn họ ở nhà hàng gia đình mới mở kia ăn xong cơm chiều.
Hứa Uyên không có đầu mối, bởi vì ngày đó hắn bị Liên Hạc hố cho tăng ca đến đêm khuya, cho nên căn bản không biết giữa Cù Tầm Dương cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Ba người còn lại thì đem quá trình ngày đó từ khi xuất phát đến lúc tới nhà ăn đến khi ăn cơm rồi về nhà, lặp đi lặp lại suy nghĩ vài lần, vẫn là không thể suy nghĩ ra rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, ảnh hưởng tới cảm xúc của Cù Tầm Dương.
Ban đầu Hứa Uyên đem mũi dao hướng về phía Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt tỏ vẻ rất oan, đoạn thời gian đó Cù Tầm Dương vẫn luôn làm hắn lo sợ, hắn hận không thể biến chính mình thành chó mặt xệ, sao lại có thể lại làm chuyện khiến Cù Tầm Dương tức giận được.
Hơn nữa ngày đó Dịch Dữ Kiệt đích xác không có làm chuyện gì không có đầu óc, Liên Hạc cùng Sở Tri Nam có thể làm chứng.
Cho nên bọn họ liền suy đoán có phải vì sắp tới ngày giỗ của mẹ Cù Tầm Dương hay không.
Nhưng mà chờ ngày giỗ của mẹ Cù Tầm Dương qua đi, cảm xúc của cậu vẫn thường xuyên hạ xuống, bọn họ liền khẳng định không phải nguyên nhân này.
Bọn họ suy đoán rất nhiều, sau đó quan sát những phản ứng của Cù Tầm Dương loại trừ từng cái.
Chỉ tiếc bọn họ vẫn tìm không ra nguyên nhân vì sao cảm xúc của Cù Tầm Dương hạ xuống, tuy rằng chuyện này làm cho bọn họ rất lo lắng, nhưng bọn họ nhịn xuống không trực tiếp đi hỏi Cù Tầm Dương.
Bởi vì Cù Tầm Dương đã từng nói qua muốn bọn họ tôn trọng cậu, cũng nói qua hy vọng về sau giữa bọn họ có thể có không gian của lẫn nhau.
Bọn họ cùng Cù Tầm Dương ở bên nhau đã nhiều năm, cho nên cũng hiểu nếu là chuyện cậu muốn nói, cậu sớm đã tìm bọn họ nói, sẽ không giữ ở trong lòng lâu như vậy.
Mà chuyện cậu không muốn nói, nếu bọn họ truy vấn, nhất định sẽ chọc cậu tức giận.
Cảm xúc hiện tại của Cù Tầm Dương đã không tốt, bọn họ đương nhiên không muốn lại chọc cậu tức giận, cũng chỉ có thể lựa chọn đem nghi ngờ nghẹn ở trong lòng, bọn họ cũng nghĩ tới có lẽ chờ một thời gian Cù Tầm Dương sẽ nguyện ý nói cho bọn họ nguyên nhân.
Chỉ là đợi hơn một tháng, Cù Tầm Dương vẫn là cái gì cũng không nói.
Tuy rằng cậu vẫn giống như bình thường cùng bọn họ sinh hoạt ở bên nhau, mỗi ngày cũng cùng bọn họ vừa nói vừa cười.
Chính là cậu thường thường sẽ đang xem TV lại phát ngốc, hoặc là lúc đi theo bọn họ ra ngoài, sẽ nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần thật lâu.
Nghiêm trọng nhất chính là, ngay cả khi cùng bọn họ làm tình, cũng đã bắt đầu xuất hiện tình huống thất thần.
Ngày nọ bốn người bọn họ lén tụ họp cùng nhau thảo luận tình huống của Cù Tầm Dương, Hứa Uyên như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch nói: “Cừu con em ấy có phải hay không là... Không muốn bên nhau chúng ta?”
Những lời này làm trong lòng ba người khác đều cả kinh.
Dịch Dữ Kiệt trước hết phản bác: “Không có khả năng, đừng mẹ nó nói bừa.”
Nghĩ đến việc này chính Hứa Uyên cũng có chút hoảng hốt, “Bằng không sao có thể giải thích trạng thái của em ấy trong khoảng thời gian này? Mỗi ngày đều giống như đang miễn cưỡng cười vui, còn một bộ dáng tâm sự nặng nề, đặc biệt là tính dục của em ấy gần đây đối chúng ta giống như cũng thấp đi, em ấy có phải muốn rời khỏi chúng ta, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào?”
“Không có khả năng.” Dịch Dữ Kiệt vẫn lập tức phản bác, chẳng qua hắn vẫn bị lời nói của Hứa Uyên ảnh hưởng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Liên Hạc lại là lâm vào trầm tư.
Sở Tri Nam không nói một lời vẫn duy trì trầm mặc, chỉ là mí mắt hơi hơi rũ xuống thể hiện hắn cũng đang tự hỏi cái gì đó.
Một lát sau, Liên Hạc mở miệng chậm rãi nói: “Có lẽ chúng ta nên cùng Dương Dương tán gẫu một chút về chuyện này.”
Hứa Uyên hỏi: “Vậy nếu, em ấy thật sự muốn rời khỏi chúng ta thì sao đây?”
Lần này Dịch Dữ Kiệt còn chưa nói tiếp, Sở Tri Nam vẫn luôn trầm mặc dẫn đầu mở miệng: “Ta sẽ không cho phép.”
Liên Hạc nhẹ nhàng cong khóe môi một chút, trả lời: “Đương nhiên.”
Từ khi Cù Tầm Dương bắt đầu trở thành dẫn đường của bọn họ, cậu đã được chú định là người của bọn họ.
Bọn họ hiểu nhau yêu nhau một đường đi đến hiện tại, cho dù Cù Tầm Dương thay lòng đổi dạ, thật sự muốn rời khỏi bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để loại chuyện này phát sinh...