Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 20: Ảo giác




Edit by Náppu
*
Hứa Uyên lái xe rất nhanh, cơ hồ là muốn đua xe.
Xe điên cuồng ở giữa dòng xe cộ né tới né lui, Cù Tầm Dương nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Nhưng kỹ thuật lái xe của Hứa Uyên rất tốt, một chút ma sát va chạm cũng không có.
Chỉ là tốc độ xe thật sự quá nhanh, cậu ở trong xe bị hoảng đến ngã trái ngã phải, lúc thì bị ném lên người Liên Hạc, lúc lại ngã vào trên người Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt đem cậu từ trên người đẩy ra, trào phúng nói: "Cậu không có não hả?"
Cậu vừa định phản bác, cố tình lúc này Hứa Uyên lại quay nhanh một cái, Cù Tầm Dương bởi vì quán tính lại đụng vào trên người Liên Hạc.
Cậu là thật sự rất muốn mắng chửi người...
Lắc qua lắc lại như vậy cậu đều sắp nôn ra, chẳng lẽ muốn cậu cứ như vậy đảo tới đánh lui giữa bọn họ mãi không xong sao? Với tốc độ lái xe này của Hứa Uyên, nếu không phải có hai người đem cậu kẹp ở bên trong, nếu không cậu đã có thể từ trong xe bị ném bay ra ngoài.
Bọn người kia có thể làm lơ quán tính của xe, nhưng cậu lại không có siêu năng lực giống bọn họ, không thể vững như Thái sơn giống bọn họ được.
Lúc cậu gian nan muốn từ trên người Liên Hạc bò dậy, Liên Hạc đột nhiên duỗi tay đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
Cậu ngây ngẩn cả người.
Liên Hạc cười nhạt nói: "Cậu đâm tôi đau, cứ như vậy đi, tôi ổn định cậu."
"Cảm, cảm ơn."
Xe chạy ra khỏi khu an toàn liền dừng.
Bọn họ tất cả đều xuống xe, cậu cũng đi theo.
Sắc mặt cậu có chút khó coi, đỡ thân xe hơi hơi khom lưng muốn hòa hoãn một chút cảm giác khó chịu ở dạ dày.
Hứa Uyên đi đến bên cạnh cậu, cúi người nhìn thoáng qua, trêu đùa: "Cậu có chút yếu a."
Cậu cũng không có tinh lực phản bác.
Lúc này Thẩm Sơ Trạch ở trong chiếc xe kia cũng tới rồi, chờ sau khi tất cả đều xuống xe, Liên Hạc ném tới một câu: "Nhanh chóng đuổi kịp." Sau đó người liền biến mất tại chỗ.
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Dịch Dữ Kiệt ôm lên.
Giây tiếp theo, cảnh vật trước mắt lướt nhanh, bọn họ lại bắt đầu di chuyển tốc độ cao...
Nguyên bản cậu còn nghi hoặc vì sao mới ra khỏi khu an toàn đã dừng xe, hiện tại cậu đã hiểu, nguyên lai là phải dùng siêu năng lực.
Cậu cảm giác lần này tốc độ của bọn họ so với vài lần trước đều phải nhanh hơn rất nhiều, di chuyển cực nhanh sinh ra gió mạnh quất lên mặt cậu có chút đau, cậu không mở được mắt, chỉ có thể đem đầu vùi ở trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt.
Cậu không biết bọn họ chạy bao lâu, chỉ có thể cảm giác được tốc độ của bọn họ càng lúc càng nhanh.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng quái vật gào rống... Những tiếng kêu khủng bố này rung động đất trời, có thể thấy số lượng quái vật đại khái lại rất kinh người.
Cậu nắm chặt cánh tay Dịch Dữ Kiệt, hô hấp đều dồn dập.
Cảm giác bọn họ đã ngừng lại, cậu đem mặt từ trong ngực Dịch Dữ Kiệt nâng lên.
Nháy mắt lúc mở mắt ra, Cù Tầm Dương liền hít hà một hơi.
Đập vào mắt là rậm rạp quái vật hình thể không xác định, toàn bộ phủ kín mặt đất, chúng nó tầng tầng lớp lớp đan chéo lên người nhau, móng vuốt trên người nhiều đếm không hết, còn che kín bởi chất dịch nhầy màu lục lam.
Không biết là ai trước dùng năng lượng sóng đánh vào, trong nháy mắt dịch nhầy màu lục lam vẩy ra đầy đất.
Những quái vật hình thể không xác định đó giống như là bị kinh động lập tức nhanh chóng sôi nổi lên.
Nhấp nhô thân thể cùng móng vuốt đồng thời hướng tới chỗ bọn họ bay múa...
Hình ảnh này làm dạ dày Cù Tầm Dương quay cuồng không ngừng nôn khan.
"Dịch nhầy này có độc! Mọi người cẩn thận một chút." Lính gác lúc trước phóng thích năng lượng sóng lui ra phía sau một bước, cánh tay hắn bị dịch nhầy kia bắn đến lập tức bị ăn mòn một mảnh.
Bàn tay Liên Hạc nâng lên, cự long màu lam chạy như bay ra, nơi nó đi đến những quái vật đó tất cả đều bị thiêu thành tro tàn, dịch nhầy trực tiếp bị thiêu đốt, chỉ là mới vừa nổ hết lập tức đã bị những quái vật hình thể không xác định khác chen đầy, nhìn dáng vẻ không đem những quái vật nhấp nhô này giết hết, bọn họ sẽ không đi qua được.
"Này hẳn là chặn đường, đại khái muốn ngăn cản chúng ta đi vào cứu người, tôi tới mở đường, các cậu theo sau." Nói xong, Liên Hạc lại đánh một đợt tới, cho nổ ra một mảnh khu vực sau đó liền vọt vào trong đàn quái vật.
Những người khác lập tức đuổi kịp, Dịch Dữ Kiệt ôm cậu đi theo cuối cùng.
Lúc tiến vào đàn quái vật trong nháy mắt tia chớp màu đỏ xuất hiện vờn quanh toàn thân cậu, nhưng Dịch Dữ Kiệt cũng không để tia chớp bao bọc lấy thân thể hắn.
Thời điểm giết quái vật, dịch nhầy bắn ra ngẫu nhiên sẽ rơi xuống trên thân thể Dịch Dữ Kiệt, ăn mòn ra từng miệng vết thương lớn, Cù Tầm Dương lại một chút vết thương cũng không có, bởi vì tất cả dịch nhầy đều bị tia chớp màu đỏ vờn quang cậu ngăn chặn, dịch nhầy bắn vào tia chớp giống như là bị nhiệt độ cực nóng thiêu đốt, nháy mắt biến thành hơi nước rơi xuống.
Lúc này cậu mới biết được nguyên lai thứ này cũng có thể coi như vòng bảo hộ.
Nếu như vậy, Dịch Dữ Kiệt sao không bảo hộ chính mình? Khi đó ở hố đem kia hắn không phải cũng làm như vậy sao?
Lúc bọn họ đột phá đàn quái vật bên ngoài, bên trong quả nhiên như lời Liên Hạc nói, còn có quái vật khác đang chờ bọn họ.
Chiều cao ước chừng hơn hai mét, quanh thân vờn quanh sương đen, đầu giống như củ tỏi bành trướng, chỉ có một cái miệng to như bồn máu, không có mắt, không có lỗ mũi, phía dưới là thân thể thon dài, trên đó có ba lưỡi hái dài ngắn không đồng nhất, cùng với bốn chân quái dị điều khiển thân thể.
Rõ ràng không có mắt, hành động lại cực kỳ nhanh nhẹn, có thể chuẩn xác xác định vị trí nơi bọn họ đứng, bay vọt tới chỗ bọn họ đồng thời còn phóng xuất ra lượng lớn sương đen giống như năng lượng sóng.
Này thoạt nhìn rõ ràng so với quái vật hình thể không xác định kia khó đối phó hơn một chút, số lượng lại càng nhiều hơn...
Hàng ngàn hàng vạn con quái vật sương đen đồng thời khuếch tán ra, trong nháy mắt liền đem toàn bộ chung quanh bao trùm, bốn phía lập tức lâm vào hắc ám, cái gì cũng thấy không rõ.
"Sương mù này cũng có độc!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, Dịch Dữ Kiệt lập tức đem cậu buông ra, nâng tay một cái, một lốc xoáy màu đỏ ở giữa không trung xuất hiện, con báo màu đen từ bên trong nhảy ra, rơi xuống bên chân Cù Tầm Dương.
Con báo gầm lên giận dữ, vòng hộ thuẫn màu đỏ nháy mắt hiện ra, đem cả người cậu bảo hộ ở bên trong, những sương đen đó lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.
Dịch Dữ Kiệt trực tiếp tiến vào trong sương đen...
Sau đó giây tiếp theo kim quang lóe lên, một đạo năng lượng màu vàng mạnh mẽ phá không bổ ra, những sương đen đó giống như là bị ánh sáng vàng cắn nuốt bắt đầu chậm rãi biến mất.
Tiếng kêu của quái vật thê lương thảm thiết rung động trời đất, sương đen dần dần tan đi, Cù Tầm Dương phát hiện quái vật quanh thân cậu đều đã bị giết hết, bốn người 'Nộ Hải' phân biệt ở bốn hướng, điên cuồng chém giết.
Phía sau những quái vật hình thể không xác định cũng nhanh chóng nhấp nhô thân thể tới gần bọn họ, bất quá Hứa Uyên cùng một lính gác khác ngăn cản ở phía sau, cho nên những quái vật đó cơ bản còn chưa kịp tới gần đã bị tiêu diệt.
Nhưng số lượng thật sự quá nhiều, cho nên Hứa Uyên bọn họ nhất thời cũng không cách nào thoát thân.
Lúc này Thẩm Sơ Trạch không biết từ nơi nào bị đẩy mạnh vòng hộ thuẫn của cậu, người nọ đẩy rất thô lỗ, Thẩm Sơ Trạch lảo đảo vài bước thiếu chút nữa lại lao ra khỏi vòng hộ thuẫn, vẫn là cậu một phen cấp tốc kéo lại.
Thẩm Sơ Trạch ổn định thân thể cùng cậu nói một tiếng cảm ơn.
Cậu chưa kịp nói cái gì.
"Bọn họ đem cậu bảo hộ thật tốt."
Thẩm Sơ Trạch đột nhiên nói một câu như vậy, làm cậu cũng ngẩn người, "Ngạch... Anh không phải cũng không bị thương sao?"
Sương đen lại dần dần dày đặc lên, báo đen ở bên trong chậm rãi bước đi quanh quanh vòng hộ thuẫn.
Thẩm Sơ Trạch nói: "Ân, bất quá chỉ có ở chỗ này mới là an toàn nhất, trước kia tôi cũng ở bên trong, chưa từng bị thương qua."
Cù Tầm Dương nói: "Hiện tại không phải cũng không có gì thay đổi sao, anh vẫn là ở bên trong."
Thẩm Sơ Trạch cười nói: "Đúng vậy, bọn họ rất lợi hại, sẽ bảo vệ tốt chúng ta."
Cậu mới vừa nói xong, trong sương đen đột nhiên lao ra một con quái vật ghê tởm hung hăng đánh vào vòng hộ thuẫn, cả người Cù Tầm Dương đều bị dọa nhảy dựng lên, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Báo đen nhảy ra khỏi hộ thuẫn một ngụm cắn con quái vật đem nó kéo vào trong sương đen, không tới một lát đã trở lại.
Thẩm Sơ Trạch vươn tay đem cậu từ trên mặt đất kéo lên, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Tầm Dương, cậu đừng sợ như vậy a, trừ phi Dữ Kiệt xảy ra chuyện nếu không lại đến một trăm con quái vật cũng đột phá không được vòng hộ thuẫn này."
Cù Tầm Dương cũng cảm thấy thực mất mặt, gương mặt có chút phiếm hồng, cậu nghiêng đầu gật gật cho có lệ.
Cậu cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng cậu khắc chế không được nỗi sợ hãi này...
Kim quang hiện ra, sương đen lại lần nữa bị Sở Tri Nam đánh tan.
Lúc sương đen nháy mắt tản ra, Cù Tầm Dương thấy một con quái vật cách đó không xa xuất hiện, trông không giống với tất cả quái vật xung quanh vòng hộ thuẫn, nó trông như một con khỉ quanh thân mọc đầy lông, nhưng vẻ mặt so với khỉ còn dữ tợn đáng sợ hơn rất nhiều, hình thể nó rất nhỏ trông như một con quái vật con.
Ngay lúc cậu nhìn thấy con quái vật kia, hai con mắt nó sáng lên ánh sáng màu lục.
Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, cậu nhiều nhất chỉ nhìn hai giây, nhưng đầu đột nhiên một trận hôn mê.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, chờ lúc cậu từ loạng choạng tỉnh táo lại, cậu phát hiện chính mình cư nhiên đứng ở trong nhà, là nhà của cậu lúc trước.
Cậu đứng ở trước cửa, cửa nhà rộng mở, mà mẹ cậu ở cách đó không xa, một con quái vật đem mẹ cậu bắt lại, mở ra cái miệng rộng tràn đầy răng nanh muốn đem mẹ cậu ăn thịt.
Mẹ cậu ở trong móng vuốt điên cuồng giãy giụa.
"Dương Dương, cứu mẹ!"
"Dương Dương, mau cứu mẹ!!"
"Dương Dương!!!"
"Cứu mẹ!!!"
Mẹ cậu lệ rơi đầy mặt hướng cậu cầu cứu, tiếng hét kia tuyệt vọng thê lương từng tiếng từng tiếng đâm vào tâm làm Cù Tầm Dương đau đớn.
Bốn phía không biết khi nào trở nên hắc ám, nhưng cậu cũng không phát giác, trong mắt cậu chỉ còn lại hình ảnh mẹ cậu bị quái vật bắt lấy...
Cậu muốn đi cứu bà!
Cậu muốn cứu mẹ cậu!
Lần này cậu không thể lại yếu đuối, cậu phải cứu được mẹ!
"Dương Dương! Dương Dương mau cứu mẹ! Dương Dương!!! Cứu mẹ!!!"
"Mẹ!!"
Cù Tầm Dương vọt qua...
"Cù Tầm Dương!"
Là ai lớn tiếng kêu tên cậu?
Không biết.
Cậu quản không được những cái đó.
Ngay lúc Cù Tầm Dương sắp bắt lấy được tay mẹ cậu, cậu đột nhiên bị một cổ thân thể mạnh mẽ đâm bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, ảo giác trước mắt đồng thời tan biến.
Nơi cậu vừa đứng, bốn phía đều là quái vật, mà cậu hình như là bị đẩy trở về vòng hộ thuẫn.
Lúc này cậu mới phản ứng lại mẹ cậu sớm đã chết, nhưng vừa nãy ở trong ảo giác, cậu thật giống như quên mất chuyện này, chỉ muốn cứu mẹ...
"Dữ Kiệt!!"
Cậu nghe thấy Thẩm Sơ Trạch hoảng sợ thét chói tai.
Cù Tầm Dương lập tức ngẩng đầu, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Dịch Dữ Kiệt đứng ở nơi cách vòng hộ thuẫn không xa, đối mặt với bọn họ, nhưng trước ngực hắn bị một cái móng tay thô to chọc thủng, máu tươi theo nơi xuyên thấu qua thân thể không ngừng chảy xuống.
Dịch Dữ Kiệt chém ra tia chớp đem cánh tay nhỏ gầy của quái vật phía sau dập nát, nhưng lưỡi dao sắc bén đáng sợ kia vẫn còn cắm trong thân thể hắn.
Báo đen bắt đầu bất an đi qua đi lại, màu đỏ của vòng hộ thuẫn cũng bắt đầu chợt lóe trở nên khi thì trong suốt khi thì rõ ràng.
"Liên Hạc!!"
Dịch Dữ Kiệt rống lớn một tiếng, trong chốc lát Liên Hạc đã lắc mình đi đến trước mặt bọn họ, thấy Dịch Dữ Kiệt bị chọc thủng ngực liền nhíu mi: "Cậu lập tức rời đi trị liệu, bên này giao cho chúng tôi."
Dịch Dữ Kiệt gật gật đầu, báo đen biến mất đồng thời một con sư tử vàng phá không mà ra, vòng hộ thuẫn màu lam xuất hiện, đem Thẩm Sơ Trạch bảo hộ ở bên trong.
Dịch Dữ Kiệt bế lên Cù Tầm Dương, Liên Hạc cùng Hứa Uyên yểm hộ phía sau, vài bước nhảy lên rời đi.