Tận Thế Đàn Thú

Chương 111




Hoffman từ phòng thí nghiệm đi ra, vừa đi vừa mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, hơn hai mươi giờ không ngủ, dưới mắt có quầng đen nhàn nhạt.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã là hơn sáu giờ sáng, cách thời gian họp mặt gia tộc chỉ còn hơn hai giờ, không có thời gian nghỉ ngơi.

Anh bước nhanh vọt vào phòng nghỉ ngơi riêng của mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mở tủ quần áo bằng kim loại ra, cởi quân phục phán quan màu trắng xuống treo đi vào, đổi lại một bộ lễ phục màu đen mới tinh.

Hoffman soi gương sửa sang quần áo và cà vạt xong mới xoay người đi tới trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một bộ kính sát tròng màu xanh dương nhạt đeo lên, như vậy sẽ che giấu được tia máu trong mắt. Dọn dẹp thỏa đáng xong thì đã gần bảy giờ, anh mới vội vàng rời phòng làm việc.

Hoffman vừa đi ra cửa chính sở phán quan thì liền nhìn thấy Lannok xách theo nhiều túi ny lon đang đâm đầu đi tới.

Lannok biết hôm nay Hoffman muốn tham gia họp mặt gia tộc, phủ đệ của cha Hoffman- trung tướng Grant nằm ở chung cư Nam Giao của nữ vương Mia, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trên đường phải đi qua trụ sở của Lâm Gia, hôm nay anh bắt đầu được nghỉ phép, vừa vặn có thể đi nhờ xe Hoffman về nhà.

Hoffman quan sát anh một cái, thấy anh cười đến thấy răng không thấy mắt vô cùng sung sướng, tâm trạng vốn đang buồn bực lại càng thêm khó chịu, cố ý đùa giỡn: "Bộ dáng của cậu rất giống phụ nữ thời xưa xách gà vịt về nhà mẹ đẻ."

Lannok chẳng hề để ý, cười hì hì nói: "Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói. Mình có 3 ngày có thể ở bên cạnh honey lá đã quá sung sướng rồi! Châm chọc gì đó cũng không đả kích được mình!"

Anh đá một cái vào cửa xe, la ầm lên: "Này! Mau mở buồng sau xe ra, mình muốn bỏ đồ vào đó!"

Hoffman chỉ đành phải mở buồng sau xe ra, nhìn anh không chút do dự ném mấy thứ kia vào.

Dọc theo đường đi, tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên bên tai không dứt làm cho Hoffman rất phiền lòng, anh cau chặt đôi lông mày thanh tú, bất mãn liếc nhìn Lannok ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Chỉ thấy hai cánh tay anh tựa vào sau ót vừa lòng ngã ngửa ở trên ghế, đôi mắt màu xanh nhạt híp lại nhìn về phía trước, cong miệng lên thổi ca khúc không biết là nghe được ở đâu.

Hoffman dời ánh mắt đi, vẻ mặt tối tăm.

Lannok liếc Hoffman một cái, đoán chừng là Hoffman buồn bực nên anh bày vẻ mặt "Lấy lòng" Hoffman. Anh ngừng huýt gió, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Này...... Không phải cha và anh trai cậu rất tốt sao, tại sao mỗi lần đi gặp bọn họ cậu cũng đều dáng vẻ như gặp quỷ này? Có phải vì thấy cậu cả đống tuổi rồi mà còn chưa tìm được bạn đời nên thúc giục cậu đi xem mắt hả?"

Cái từ xem mắt này là anh học được từ chỗ Lâm Gia, rất nhanh liền được anh ứng dụng vào sinh hoạt hàng ngày vô cùng thuần thục. Kể từ khi trở thành đàn ông "Đã kết hôn", bạn đời còn là người đẹp trong mộng của mình thì Lannok không khỏi có cảm giác ưu việt, nhìn thấy đồng nghiệp và bạn bè còn chưa tìm được bạn đời, anh sẽ đều vô cùng ganh tỵ hỏi người ta thế nào còn chưa "Gả" ra ngoài. 

Dùng lời Lâm Gia mà nói thì giống như trước kia cô gặp phải một số phụ nữ đã kết hôn, mặt ngoài thì nhiệt tình với thanh niên chưa kết hôn nói về đại sự cả đời, nhưng thực tế lại chính là khoe khoang mình đã là hoa có chậu, không còn bị "ế" nữa.

Hoffman không trả lời, mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe, trên mặt không có một tia gợn sóng, giống như không nghe thấy lời Lannok nói.

Lannok liếm liếm răng, nhắm mắt lại nhàm chán ngoáy lỗ tai, không khí bên trong xe nhất thời trở nên nặng nề.

Điện thoại Hoffman đúng lúc vang lên, anh cầm điện thoại di động lên nhìn, lông mày cau càng chặt hơn, chần chờ một chút sau đó mới đè xuống nút trả lời: "Ba...... Dạ, con đang chạy tới."

Lannok vễnh tai muốn nghe trong điện thoại nói cái gì, đáng tiếc anh không phải nửa thú, lỗ tai không có thính như vậy. Nhưng anh chú ý thấy được sự không nhẫn nhịn nổi trong mắt Hoffman càng ngày càng rõ ràng.

"Con nói rồi bây giờ không cần...... Công việc nghiên cứu đang đến thời điểm mấu chốt, con không có ý định suy tính chuyện nhàm chán, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bạn đời của anh hai không phải đã có con rồi sao? Cần gì con còn phải......"

Giọng nói trong điện thoại đột nhiên cao lên, Hoffman không thể không đưa điện thoại di động thoáng ra xa một chút chờ đầu kia rống xong.