Tận Thế Đàn Thú

Chương 20




Lâm Gia rất nhanh kiểm tra xong vết thương của Cain, phát hiện viên đạn sượt qua vùng da sau thắt lưng anh, lưu lại một vết thương dài bằng một ngón tay, ra không ít máu, may mà miệng vết thương mặc dù sâu nhưng vẫn chưa tới nỗi chí mạng, lòng cũng buông lỏng.

Cô vội vàng dùng cồn khử trùng vết thương, bôi thuốc cầm máu, rồi quấn băng gạc và bông y tế lại.

Cain nằm sấp trên mặt đất, cằm gối lên mu bàn tay, mắt căng thẳng nhìn chằm chằm đống cát đá trước mặt, mi dài che khuất hai tròng mắt anh, lại dấu không được ánh sang đang lập lòe trong mắt.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại hơi lạnh không ngừng di chuyển trên da thịt, anh nhớ lại sự lo lắng không chút giả bộ vừa rồi của Lâm Gia đối với anh, lòng liền cảm thấy rất là sung sướng, cũng hoàn toàn quên đi vết thương đang đau đớn, môi mỏng dùng sức nhịn xuống ý cười, nhưng khóe miệng vẫn khống chế không được cong lên. Anh cũng là một người từng trải, nhưng những chuyện mà anh trải qua chỉ toàn là chiến đấu, đánh nhau không màng sinh tử, lần đầu gặp phải chuyện như vậy không tránh khỏi có chút cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.

Hốt hoảng, thấp thỏm không yên, quyến luyến, vui sướng, rung động, các loại tâm tình cùng thu vào một chỗ, ngây thơ như mối tình đầu của người nam sinh.

Cain chớp chớp đôi mắt, còn thật sự nghĩ, lẽ nào Lâm Gia chính là mối tình đầu của mình?

Lâm Gia vừa băng bó vết thương cho Cain xong thì chợt nghe phía trước truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng cũng ngừng lại. Chỉ chốc lát sau, Corey dẫn người chạy đến chỗ bọn họ.

Thấy Corey bình yên vô sự, Lâm Gia thoáng an tâm, xem ra người chết là mấy tên cướp.

Cô đứng dậy muốn đi xem xét cẩn thận mấy bộ xương trong xe y tế, lại bị Corey một phen túm trở về.

"Phải tách ra thôi! Mấy tên bị giết vừa rồi là nội gián trong quân đoàn, bọn họ đã cho đám cướp vào trong vòng phòng ngự của quân đoàn!" Corey gấp rút nói, lại thấy Lâm Gia đang đau lòng nhìn xương cốt bị ngọn lửa thiêu cháy cùng với xe y tế kia nên chặn lại nói: "Yên tâm đi, lúc xe y tế bị nổ, Ngân Hổ không có ở bên trong!"

Lâm Gia nghe vậy ngẩn ngơ, chợt kinh hỉ nhìn Corey: "Như vậy nghĩa là Ngân Hổ không bị sao hết?"

Corey ôm Lâm Gia lên sau xe Jeep, lau một phen mồ hôi và bụi đất dính trên mặt cô: "Có một người nhân viên y tế bị thương nói cho tôi biết, khi thượng tá Kiều An báo tin bọn cướp phá vòng vây tiến vào, thì xe chữa bệnh ở ngay khoảng cách gần nhất, lại to lớn cồng kềnh rất dễ bị nhắm trúng, nên đã sớm sai người dời Ngân Hổ đi ra ngoài."

Lâm Gia vui sướng nắm tay Corey lại: "Thật tốt quá!"

Corey thấy Lâm Gia vui vẻ như thế, có chút không đành lòng, trầm mặc một chút mới nói: " Thượng tá Kiều An chuyển Ngân Hổ đến một chiếc xe Jeep ngụy trang khác. Không ngờ trên chiếc xe đó có nội gián, hắn đánh thượng tá Kiều An hôn mê, chiếm xe Jeep xông ra ngoài...  Nhưng mà cô đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ tìm Ngân Hổ về!"

Lâm Gia chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, ngực đau đớn không chịu nổi, mới vài giây trước cô còn cảm thấy hạnh phúc như lên thiên đường, chớp mắt một cái lại rớt xuống địa ngục, thật sự là chịu không thấu.

Cô run rẩy nắm chặt tay Corey, bối rối lắc lắc tay anh: "Bây giờ chúng ta phải nhanh đi tìm nó..."

Lâm Gia có chút không khống chế được cảm xúc của mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi làm cho cô mất đi bình tĩnh, móng tay đâm sâu vào da thịt Corey.

Mặt Corey cũng không hề nhăn một chút nào, anh vươn tay trái ra nhè nhẹ vỗ về bả vai Lâm Gia, dịu dàng an ủi: "Quân đoàn đã phái xe thiết giáp đuổi theo rồi, cô đừng quá lo lắng." Thanh âm từ tính, hùng hồn, trầm thấp mà kiên định, có một loại trấn an rất đặc biệt mạnh mẽ, bàn tay to lớn an ủi đầu vai Lâm Gia một chút, dần dần xoa dịu hết những ưu tư nôn nóng của cô.

Lâm Gia rất nhanh bình tĩnh trở lại, kinh ngạc thấy mình còn đang bấu lấy cánh tay Corey, liền buông lỏng tay ra.

Cô nhìn mấy vết hằn thật sâu như muốn bật máu trên cánh tay Corey, áy náy cắn môi, rũ mi mắt thấp giọng nói: "Tôi không sao, vừa rồi tôi có chút không khống chế được cảm xúc... Thật xin lỗi."

Tiếng súng mới vừa ngừng nay lại đột nhiên vang lên dày đặc một lần nữa, xa xa truyền đến tiếng hô rống của zombie, cả ba người đều kinh ngạc.

"Chết tiệt! Nhất định là mùi máu tươi đã dẫn đám zombie chạy đến đây! Xem ông đây có đập nát đầu đám quái vật chúng mày không!" Cain cắn răng mắng, nắm súng lên xoay người định nhảy ra ngoài.

Corey ngăn lại, đẩy anh ra sau, lạnh lùng nói: "Cậu đã bị thương như vậy mà còn liều lĩnh sao?! Lập tức dẫn Lâm Gia trở về xe đi!" Quay đầu lệnh cho Healy: "Cậu cũng ở lại bảo vệ Lâm Gia!"

Cain không cam lòng mắng một tiếng, che chở Lâm Gia chạy về xe Jeep bọc thép.

Xe Jeep ngụy trang bay nhanh qua cồn cát, cát bụi đầy trời, người thanh niên ngồi ở chỗ điều khiển tranh thủ thời gian quay đầu lại xem xét Ngân Hổ nằm ở phía sau, khuỷu tay phải đụng đụng sĩ quan trung niên đang nhắm mắt nghiêng ngã, dựa vào trên cửa kính xe, cười nhạo nói: " Thượng tá Kiều An, không cần giả bộ, quân đoàn xe bọc thép đã bị tôi bỏ xa rồi!"

Vẫn "Hôn mê bất tỉnh" Kiều An mở đôi mắt đứng thẳng dậy, ánh mắt cực kì có thần.

"Thượng tá Kiều An, không thể tưởng được anh thật sự đồng ý hợp tác với chúng tôi! Yên tâm đi, tôi tự bại lộ để che dấu anh, anh vẫn còn có thể trở về quân đội của Federal State, bọn họ sẽ không hoài nghi anh."

Ouro nháy nháy mắt với Kiều An, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị lạnh lùng, lòng không vui, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh nói: " Thượng tá Kiều An là xem chúng tôi không vừa mắt sao? Nói cho anh biết, nếu không có thủ lĩnh Roddy Elias trợ giúp, chỉ bằng vào mấy người các anh thì căn bản không có biện pháp giấu diếm được quân đoàn mà chuyển con hổ trắng này ra ngoài."

Kiều An liếc Ouro một cái, thấy hắn ta đang đắc ý dào dạt, trong lòng đã phiền chán lại càng thêm hậm hực.

Hắn không muốn cùng tên đó tranh cãi, liền đứng dậy đi đến chỗ ngồi phía sau, sờ sờ cổ Ngân Hổ, phát hiện nhịp đập của Ngân Hổ mạnh mẽ lạ thường, không khỏi nhăn mày hỏi: "Ouro, cậu bỏ bao nhiêu thuốc mê vào hai thùng thịt chín kia? Nếu cho thuốc quá ít, giữa đường con hổ trắng này đột nhiên tỉnh lại, chúng ta liền tiêu!"

"Yên tâm, tôi bỏ thuốc đủ liều để cho nó mê man hơn mười mấy giờ, cam đoan trước khi đến căn cứ nó sẽ không tỉnh lại!"

Kiều An hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cậu đừng nói tự tin như vậy! Con hổ trắng này là mãnh thú dị biến, số lượng thuốc cho dã thú bình thường không có tác dụng với nó." Vừa nói vừa đưa tay thăm dò đôi mắt đang nhắm chặt của Ngân Hổ, muốn xốc đôi mắt lên xem xét đồng tử của nó.

Ouro tùy ý nhìn ra kính chiếu hậu ngoài xe, đột nhiên mở to đôi mắt, thất thanh kêu lên: " Thượng tá Kiều An! Có một con chó sói đuổi theo!!"

(Ty Vy: Yay, Tatu trở lại, trừ Ngân Hổ ra m` thich Tatu nhất >v<, nhưng mà tác giả bất công với Tatu quá, huhu)

Kiều An lắp bắp kinh hãi, co tay lại cầm lấy súng máy, đến trước cửa kính xe thò đầu nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy một bóng đen đang cấp tốc đuổi theo bọn họ, tốc độ nhanh kinh người, chốc lát nó chỉ còn cách sau xe Jeep không đến trăm mét.

Ouro nhớ lại trong những trận chiến trước con sư tử trắng cầm đầu nhóm mãnh thú dị biến giết chóc hung mãnh ác tuyệt, không khỏi rùng mình một cái: "Con sói này nhất định cũng là mãnh thú dị biến, nó chạy tới vì con hổ trắng này!"

"Ngu xuẩn! Đây không phải là sói, nó to hơn chó sói nhiều!" Kiều An bình tĩnh cho ra phán đoán.

Hắn bỏ súng máy xuống, nhặt ống bắn đạn pháo bên chân lên: "Nếu mãnh thú dị biến không sợ đạn, vậy thì đổi cái này thử xem."

Kiều An kéo cửa kính xe xuống đưa nửa người ra ngoài, nhấc ống đạn pháo lên nhắm ngay đầu chó sói, đang muốn bóp cò thì đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối.

Một bóng đen từ trên đỉnh xe nhào xuống, Kiều An trong lòng biết không ổn, may mắn là kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tay chân nhanh chóng sinh ra phản ứng, xoay người thay đổi góc nhắm, bắn ngay vào bóng đen kia.

“Đùng” một tiếng, trong nháy mắt ánh lửa phun ra, vô số máu thịt hư thối và chất nhầy màu xanh lục tanh hôi dính lên nửa người Kiều An.

Đằng sau cồn cát ở hai bên đường, đột nhiên nhảy ra hơn mười zombie chạy về phía xe Jeep, tựa như đã sớm mai phục trước ở nơi này, chỉ còn chờ người chui đầu vào lưới thôi.

"Chết tiệt!" Ouro chửi ầm lên, đoàn xe tiếp viện bọn họ nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng, hắn bắt đầu có chút hoảng sợ rồi.

Một zombie nhảy lên đỉnh xe, Kiều An dùng hoả tiễn bắn đầu nó thành từng mảnh nhỏ, còn chưa kịp thay đạn, lại có thêm hai zombie phóng lên đầu xe.

Ouro liên tục xoay tay lái muốn hất chúng nó ra, zombie gầm rú, càng không ngừng mãnh liệt đánh vào cửa kính xe, không bao lâu kính thủy tinh cao cấp cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Kiều An nhặt súng máy lên, mở cửa xe, họng súng nhắm ngay đầu hai con zombie trên đầu xe, cuồng bắn.

Toàn bộ chất nhầy tanh tưởi, nhớp nháp phun tung toé lên trên kính thủy tinh, chắn hết tầm nhìn của Ouro. Ouro im lặng nhìn đường phía trước, chỉ đành phải buông lỏng chân ga.

Xe Jeep liên tục đảo quanh, bánh xe cuồn cuộn thổi tung cát bụi, tốc độ chậm lại. Đám zombie nhân cơ hội vây đánh kịch liệt hơn, chỉ một hồi sau, zombie bám đầy trên xe Jeep.

Hai mắt Kiều An đỏ bừng cơ hồ muốn phun hỏa, gân xanh trên trán lộ ra, cầm súng máy điên cuồng bắn vào đám zombie đang định trèo vào cửa kính xe.

Tiếng súng đinh tai nhức óc như thế, nhưng Kiều An căn bản không nghe thấy, bên tai chỉ còn vọng lại tiếng nỉ non thầm thì của Tân Hiểu, trong mắt tất cả đều là dung nhan tú mĩ lệ củaTân Hiểu, hắn cắn răng càng không ngừng hí rống: "Mình không thể chết được! Không thể chết được!!..."

Hắn còn chưa có hoàn thành phó thác của người trong lòng, hắn muốn được sống trở về ôm người phụ nữ yêu dấu của hắn, hắn còn muốn cùng cô ấy tạo ra một đứa con... Vì vậy, làm sao hắn có thể chết ở chỗ này được chứ!

Kính thủy tinh trước đầu xe rốt cục cũng bị zombie đập vỡ, Ouro giẫm mạnh phanh lại, theo tác dụng của quán tính mà quăng hai con zombie  đó ra ngoài, Kiều An ngồi ghế sau bất ngờ không kịp phòng bị cả người hung hăng đập vào lưng dựa phía sau, súng máy trong tay cũng rớt ra.

Mấy zombie đang trèo lên cửa kính xe nhân cơ hội phá cửa xe xông vào, Kiều An không kịp đứng lên, nhìn móng vuốt zombie vung về phía mình, tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Ngay lúc móng vuốt zombie sắp chạm được thân thể Kiều An thì trong nháy mắt đột nhiên bị bẻ gẫy, cũng trong lúc đó, máu đen phun tung toé lên toàn thân hắn.

Thân xe kịch liệt xốc nảy, Kiều An mở đôi mắt bị máu đen dính đầy mặt che khuất, chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng quất xuống đầu mình. Kiều An bị đánh cho bay qua một bên, hắn căn bản không kịp nhìn rõ ràng là ai cứu mình, thì đã hôn mê.

Ouro từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy một đôi mắt hổ màu lam hung ác, hắn kinh hãi xoay người, đúng lúc này một zombie từ trên đỉnh xe nhảy xuống, nhảy qua kính chắn gió đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ, nhào vào trên người hắn, cắn một phát lên vai hắn, móng vuốt cũng đâm sâu vào ngực phải.

Ouro nghe được âm thanh răng nhọn của zombie đâm vào da thịt mình, ý chí đều tan vỡ, khuôn mặt vặn vẹo, tru lên một tiếng sợ hãi trước khi chết.

Ngân Hổ phá nát cửa xe, đánh bay hai con zombie, sau đó nhảy lên không cắn đầu con zombie đang định nhảy lên người nó, rứt xuống, khi đầu zombie rơi trên mặt đất thì đưa ra bàn chân hổ to lớn giẫm nát đầu zombie.

Một bóng đen nhanh như tia chớp xông lên, đụng ngã hết đám zombie đang từ đầu xe lao vào vây đánh Ngân Hổ,túm lấy con zombie đang ở trên người Ouro gặm cắn, hất lên giữa không trung xé thành từng mảnh vụn.

Khóe miệng Ouro không ngừng trào ra máu đen, thân thể mãnh liệt run rẩy, miệng vết thương xì lên bọt trắng, da thịt dần dần bị chất sừng hóa ăn mòn, sắc mặt đã xuất hiện tình trạng virus zombie xâm nhập tới não, biến thành màu xám tro, mắt trợn trừng, đồng tử dãn rộng, ánh mắt thì trở nên u tối, mất sức sống.

Trải qua một phen ác chiến, Ngân Hổ và Tatu hợp lực rốt cục cũng tiêu diệt toàn bộ đám zombie tấn công bất ngờ.

Tatu đi quanh Ngân Hổ mấy vòng, còn để mũi sát vào ngửi ngửi, tựa như phát hiện cái gì, cực kì vui vẻ lắc lư cái đuôi.

Ngân Hổ nhìn Tatu, cũng phát ra tiếng gầm nhẹ vui vẻ, vô cùng thân thiết dùng cái mũi đụng đụng Tatu như đang chào hỏi.

Tatu xoay người không một tiếng động nhảy lên xe, kéo Ouro đang thi biến xuống đất.

Hai thú nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ouro đang cong người không ngừng co giật trên mặt đất, nửa ngày sau, Tatu như thở dài một hơi, nhào tới cắn đứt cổ hắn ta.

***************

Cain và đám người Healy đều canh gác ở trước xe, nhiệm vụ là đánh lui những zombie có ý đồ muốn xông tới. Lúc này trong đám zombie không có zombie cao cấp, zombie phá vòng vây xông tới cũng không nhiều, vẫn chưa có tạo thành uy hiếp quá lớn. Nhưng đám người Cain đều là những chiến sĩ đã trải qua rất nhiều trận chiến ác liệt, nên không bởi vì vậy mà lơi lỏng, vẫn toàn lực phòng thủ chiến đấu.

Lâm Gia thừa lúc Cain đổi băng đạn, hỏi anh: "Tình hình chiến đấu thế nào rồi? Tôi nghe được tiếng súng càng ngày càng mãnh liệt hơn hồi nãy."

Cain lên đạn xong, nhếch miệng cười: "Chúng ta bị zombie tập kích, đám cướp kia cũng không ngoại lệ, bọn họ chỉ có thể tạm thởi thay đổi mục tiêu đi giết zombie trước. Hắc hắc, bọn họ ở bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc làm quân tiên phong cho chúng ta!" Đang nói thì xa xa truyền đến tiếng gầm gừ của mãnh thú.

Nghe được tiếng thú rống quen thuộc, mắt Lâm Gia sáng lên, mừng rỡ bắt lấy cánh tay Cain, vui vẻ nói: "Nhất định là bọn Dick đến đây!"

Sau khi mãnh thú dị biến gia nhập chiến đấu, đám zombie rốt cuộc không thể tiến vào vòng phòng ngự của quân đoàn được nữa nhưng tiếng súng đạn chẳng những không yếu đi, mà ngược lại càng thêm kịch liệt.

"Cái tên khốn Roddy Elias kia muốn rút lui!" Cain đoán chừng rất có thể đám cướp kia thấy zombie bị mãnh thú dị biến áp chế, nên lại chứng nào tật nấy thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, muốn trước khi rút lui còn phải cướp được một số vật liệu và súng ống, đạn dược của quân đoàn.

Mike nhìn quanh bốn phía, mở cửa xe nhảy xuống, phất tay gọi Healy: "Cậu đi theo tôi xem tình hình thế nào!"

Tuy Lâm Gia biết bọn Dick dũng mãnh dị thường, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho an nguy của chúng nó, nhịn không được kéo kéo tay áo Cain, cầu xin nói: " Thiếu tá Cain, tôi cũng đi xem có được không?"

Cain thấy Lâm Gia chờ đợi nhìn chăm chú vào mình, mắt đẹp trong suốt nhẹ nhàng lay động như mặt hồ, hy vọng lại mang theo chút ưu sầu lo, một màn như vậy làm lòng anh mềm nhũn.

Anh không cần nghĩ ngợi gật gật đầu: "Được!"

Lâm Gia đi theo Cain, nhưng chạy chưa được vài bước, chợt nghe thấy phía trước truyền đến một trận tiếng kinh hô, Cain cảnh giác, nhanh chóng kéo cô ra sau người.

Từ trên không trung đột nhiên có một bóng đen đáp xuống, một trận gió mạnh mẽ vượt quá sức chịu đựng phất qua, thổi tóc Lâm Gia bay tán loạn.

Một bóng người cao lớn cường tráng chợt rơi xuống đối diện hai người, một thứ ánh sáng màu bạc chói mắt bay bay trước mặt, dao động làm cho Lâm Gia hoa mắt.

Hai người còn chưa kịp dừng lại, thì màu bạc kia nhoáng lên một cái, trong nháy mắt Cain bị văng ra xa, mà Lâm Gia thì lại đụng vào một cái ôm ấm áp mà rắn chắc.

Mặc dù vùng ngực kiên cố dày rộng này cũng đủ co dãn bóng loáng, nhưng Lâm Gia vẫn là bị đụng cho lỗ tai một trận ù ù, máu xông cuồn cuộn lên ngực, trước mắt tối xầm, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ thứ gì nữa.

"Ừng ực..." Người đó phát ra tiếng khò khè khẩn trương, cánh tay tráng kiện thật cẩn thận ôm lấy cô, cúi đầu dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu cô. Lâm Gia còn chưa cao đến ngực người đó, người kia cúi đầu cũng không thấy được hai má cô.

Mái tóc màu bạch kim theo động tác của anh ta mà trút xuống vai Lâm Gia như thác nước, dưới ánh sáng mặt trời màu bạc kia như phát ra một tầng hào quang lóng lánh loá mắt.

Tác giả: Rốt cục cũng biến thành trai đẹp khỏa thân, nhưng mà chiều cao lại chênh lệch không nhỏ, vấn đề này tương lai phải tính làm sao?  -___-