Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 33: Đoàn kết là sức mạnh




Nửa đêm, một đoàn người chạy nhanh trên phố băng qua các toà nhà. Lăng Tú chỉ cho nghỉ ngơi ăn tối một lúc rồi lại phải tiếp tục cuộc hành trình.

“Ta biết mọi người đều mệt, nhưng chúng ta cần di chuyển vào buổi tối. Ngày mai nhiệt độ sẽ rất nóng. Có thể gần như cả ngày không thể di chuyển được vì sức nóng của mặt trời.”

Lăng Tú ra hiệu mọi người đẩy thật nhanh tốc độ, nếu được nàng muốn hôm nay về được tới nơi.

“Chúng ta không có phương tiện di chuyển đều đi bộ. Thật có chút vất vả.”

Liễu Nguyệt Vân có thể không sao, nhưng vài người, nhất là đám trẻ con thì thể lực không tốt đến vậy.

“Phần lớn xe ô tô đều không thể sử dụng được. Hơn nữa đường bị chặn rất nhiều, đến xe máy còn khó đi.”

Lăng Tú xoa trán, các con đường đều ngổn ngang xe cộ, muốn tránh đúng là không dễ dàng. Lông tơ sau gáy nàng đột nhiên dựng đứng lên, một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện.

“Tất cả cảnh giác cao độ, có gì đó đang tới.”

Sự khẩn trương bao trùm lên mọi người, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi cùng chút hôi thối. Có vài tiếng gầm gừ từ phía xa truyền tới. Chỉ thoáng chốc, bóng tối phía sau lờ mờ xuất hiện thật nhiều hình dáng, chúng tiến tới từ từ chậm rãi. Mùi máu ngày càng nồng, tiếng gầm gừ cũng trở nên rõ ràng hơn. Hơn nghìn con xác sống xuất hiện, chúng tiến tới từng bước một, đi chậm lại khiến ai cũng sợ hãi.

“Nghe lệnh, xả súng!”

Tiếng súng chát chúa vang lên liên tục, đám xác sống con này ngã xuống con khác tiến lên. Lăng Tú dùng sét giật nhiều con xác sống ngã xuống cùng một lúc. Liễu Nguyệt Vân thiên về tầm gần nên chưa ra tay.

“Lùi lại về một toà nhà gần nhất, người bình thường không sức mạnh vào hết bên trong.”

Mọi người nghe lệnh Lăng Tú lùi dần, xác sống chết bớt nhưng vẫn còn rất đông.

“Tất cả dừng bắn đi vào trong.”

Khi đã tới toà nhà, Lăng Tú lệnh mọi người dừng lại. Nàng ra hiệu Liễu Nguyệt Vân xông lên.

Liễu Nguyệt Vân giết được tầm chục con sẽ phải lui lại ra sau, Chu Mộng Dao giúp nàng trị liệu để nàng tiếp tục ra chiến. Lăng Tú vẫn đứng ở phía sau giật sét. Đám xác sống ngày càng tiến gần hơn, vẫn còn ít nhất trên sáu trăm con xác sống nữa. Liễu Nguyệt Vân đã thấm mệt, nàng lùi dần về sau.

“Bọn chúng quá đông.”

Lăng Tú vội ra hiệu Liễu Nguyệt Vân lùi về, nàng xem đám xác sống này không giống như bình thường. Nàng cố gắng nhìn cho thật kỹ, bên trong đám xác sống, dường như một con đặc biệt. Nó không lao lên như trước mà có vài con xác sống bảo vệ.

“Tất cải lui hết về phía trong cố gắng chống cự, ta có kế hoạch.”

Nếu Lăng Tú đoán không sai, đám xác sống kia được chỉ huy bởi xác sống khác cao cấp hơn. Nàng ra hiệu mọi người cố thủ để bản thân có thể hồi sức, nàng sẽ dùng chiêu mạnh nhất thuấn lăng không gian để giết con boss.

Đám xác sống tiến ngày càng gần, Lăng Tú trán cũng nổi gân, chưa thể động thủ. Thời gian trôi qua chậm rãi, xác sống đã tới ngay tới cửa, đông nghịt. Lăng Tú hét lên, chui vào không gian vô thanh vô tức tới gần tên cầm đầu. Vì xác sống cầm đầu bên kia là A cấp tinh thần nên Lăng Tú không thể sử dụng sét không gian mà phải sử dụng thuấn lăng không gian.

“Chết đi!”

Chưa kịp phản ứng, xác sống cầm đầu thấy cơn gió thoảng qua, chưa định thần đầu nó đã bay khỏi cổ. Xử lý xong con boss, đám xác sông này đã ngừng lại trở nên ngu ngơ trì độn. Tuy số lượng nhiều nhưng không còn quá nguy hiểm như vừa rồi.

Lăng Tú giết thêm vài xác sống rồi trở lại vào trong nhà, nàng đã mất sức. Chu Mộng Dao nhanh chóng tới hỗ trợ, đổi lại Liễu Nguyệt Vân ra ngoài giết xác sống. Minh Phương cũng đã ra giúp, xác sống tuy tiến hoá có mạnh lên nhưng vẫn trong khả năng của nàng.

“Các ngươi, ai có thể ra giết xác sống thì tới giúp Liễu tỷ, không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào dị năng giả. Ta không muốn nuôi mấy tên chỉ biết trốn vào trong vỏ.”

Nghe Lăng Tú mắng mình, vài người có chút ngại ngùng. Bọn hắn cũng định ra giúp nhưng nghĩ rằng không bằng sức dị năng giả nên lại thôi. Nhất là những thủ hạ cũ của Liễu Nguyệt Vân giờ đầy xấu hổ, bọn hắn cùng xông lên. Dương Tân, Tạ Siêu một người là bảo tiêu, một người bộ đội xuất ngũ cũng góp một phần sức.

Cứ vậy đoàn người thay nhau đánh xác sống, ai mệt thì vào nghỉ ngơi, có sức lại tiếp tục. Nhưng bọn họ vẫn phải cẩn thận để không bị xác sống cào trúng hay cắn trúng.

Cuối cùng chỉ còn hơn vài trăm con, Lăng Tú bẻ cổ tay, nàng giật sét diện rộng. Nhờ mọi người hợp sức, hơn nghìn con xác sống bị giết chết, trận chiến kết thúc trong vòng hơn hai tiếng. Ai nấy mồ hôi nhễ nhại ngồi xuống dưới đất thở phì phò. Lăng Tú thu hết tinh thạch vào không gian hệ thống. Đợi tới lúc về biệt thự sẽ phân phát cho mọi người.

“Haha, hoá ra cảm giác tham chiến là thế này, do trước đây chúng ta đã quá phụ thuộc vào Lăng tiểu thư và Liễu cảnh quan.”

Vài người nghe vậy bắt đầu phụ hoạ, tuy mệt trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi góp một phần sức. Ngược lại Vương Cầm đang giữ lấy ba đứa trẻ có chút thở phào, chỉ cần không cần nàng ta ra trận thì làm gì cũng được. Nàng không phủ nhận bản thân thực sự ham sống sợ chết.