Như Lăng Tú đã nói, nhiệt độ hôm nay gần tới 50 độ, mọi người đều trốn ở trong nhà. Cũng may đây là khu biệt thự cao cấp, dù không có điều hoà vẫn như cũ trong một phạm vi có thể chịu đựng được. Nhờ pin năng lượng mặt trời, bọn hắn có thể chạy được quạt.
“Thời tiết quái quỷ này là không muốn chúng ta sống sót. Nghe Lăng tiểu thư nói mai sẽ hạ xuống -20 độ.”
“Hôm nay 50 độ, mai -20 độ. Ông trời cũng thật biết trêu ngươi.”
Người đáng thương nhất bây giờ là đứa trẻ mới vài tháng tuổi nằm trong tã lót. Suy cho cùng hệ miễn dịch của một đứa trẻ yếu ớt, nếu không nhờ có Chu Mộng Dao, hẳn là hài tử chẳng thể trụ nổi.
Lúc này bộ đàm báo hiệu tất cả người mang dị năng tập hợp ở biệt thự của Lăng Tú. Mà người mang theo dị năng chẳng ai khác ngoài Liễu Nguyệt Vân cùng Chu Mộng Dao.
Mỗi biệt thự ở đây cách nhau khoảng 200m-300m, hai người kia tới nơi, mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Các ngươi đều biết hấp thu tinh thạch sẽ tăng level rồi đúng chứ? Dựa theo thông lệ, giết bao nhiêu xác sống có bấy nhiêu tinh thạch, cứ 10 xác sống được thưởng thêm một viên. Nhưng vấn đề là các ngươi đã giết quá nhiều ta chẳng nhớ được. (29
Thực ra chủ yếu là Lăng Tú giết nhưng nàng cũng muốn bọn họ tăng level nhanh hơn.
“Ở đây mỗi người sẽ được nhận 200 tinh thạch, Chu Mộng Dao 100 viên. Không ý kiến gì chứ?”
“Nhưng ta phải hấp thu thế nào?Chu Mộng Dao hỏi lại, tuy Lăng Tú đã nói qua lúc trước, vấn đề là nàng chưa từng thử.
“Đặt nó trong lòng bàn tay, bao nhiêu viên cũng được, dù sao cấp một tinh thạch chỉ bé như hạt gạo. Nên nhớ, một khi hấp thụ cảm giác khó chịu trong cơ thể phải ngừng ngay lập tức. Đó là giới hạn. Nếu hấp thụ thêm sẽ nổ tung”
Mỗi người được Lăng Tủ phân phát tinh thạch, cả đám ngồi tại chỗ nâng cấp. Lăng Tú cũng không ngoại lệ, có điều nàng hấp thụ là kết tinh của dị năng giả.
Sau một khoảng thời gian, Chu Mộng Dao dừng lại đầu tiên, không phải nàng đạt giới hạn mà nàng đã hết tinh thạch. Thời gian giờ cũng đã là buổi chiều.
“Ta đã hấp thụ lâu như vậy sao? Việc này cũng thật mất thời gian.
Nhưng bù lại Chu Mộng Dao có thể lờ mờ cảm nhận nàng đã tăng tới level 5. Chữa trị cũng tăng lên thật nhiều.
“Tỉnh dậy rồi? Trừ các ngươi, ta đã bảo những người khác tới lấy ăn trưa. Bữa trưa của ngươi trên bàn.
Lăng Tú đang ngồi xếp bằng đột nhiên nói khiến Chu Mộng Dao giật mình. Nàng lại gần bàn ăn, khi nhìn bàn là cơm tấm sườn nướng, nàng nhịn không được chảy nước miếng. ( 1 )
“Cái này, Lăng tiểu thư ngươi kiếm được ở đâu vậy?”
“Bí mật đi, coi như món quà nhỏ ta tặng ngươi. Nhớ đừng nói cho bất kì ai, nếu không ngươi cũng đừng mong gia nhập đội ngũ của ta."
Trong đầu Lăng Tú nghĩ đơn giản, đây là đang mua chuộc Chu Mộng Dao, tận thế nếu dính bệnh sẽ rất phiền phức cũng rất dễ gặp ông bà tổ tiên. Dị năng của Chu Mộng Dao là thực sự cần thiết. Tất nhiên nàng cũng mong Chu Mộng Dao không để lộ thông tin nên phải đe doạ. Còn đối với Chu Mộng Dao, nàng luôn tự tin về nhan sắc cùng tài năng của bản thân, nàng cảm thấy Lăng Tú có
ý tốt đối với nàng lại không mong người khác biết nên giả bộ đe doạ.
Nếu Lăng Tú biết ý nghĩ của nàng, chắc Lăng Tú cũng phải bái phục trước năng lực bổ não của nàng. (3
“Ăn xong ngươi có thể trở về. Tiện cầm thêm ít lương thực cùng nước uống cho buổi tối cho bọn hắn. Nhớ rằng ngày mai trời sẽ chuyển lạnh, nhiệt độ đang hạ thấp dần. Đêm nay nhớ đề phòng.
“Được, ta đã biết, cảm ơn Lăng tiểu thư. Chuyện về món ăn này ta sẽ giữ bí mật tới cuối đời.”
Nói xong Chu Mộng Dao ngồi xuống bàn ăn. Hôm qua ăn lẩu hiển nhiên là không đủ, đã quá lâu chưa được ăn bữa ngon như vậy. Để ý không ai nhìn, nàng lén lút liếm luôn cái đĩa. Cơm nước xong xuôi, nàng mới hài lòng chào tạm biệt mọi người.
“Có là minh tinh vẫn gục ngã trước đồ ăn thôi!”
Lăng Tú nhìn chiếc đĩa sạch bóng mỉm cười, vốn dĩ là người ăn sung mặc sướng, vây quanh bởi lụa là, ngậm thìa vàng từ nhỏ. Tận thế tới, mọi thứ đều thay đổi tới chóng mặt mà nàng vẫn giữ được sơ tâm cũng là điều đáng quý.
Liễu Nguyệt Vân tỉnh lại trời đã là buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống đã mang theo hơi lạnh, trên người nàng được khoác một lớp áo mỏng.
“Tỉnh?”
Giọng Lăng Tú vang lên, Liễu Nguyệt Vân không thấy Đường Thi cùng Đường Nghiên hơi sững sờ một chút gật đầu.
“Hẳn là đói bụng lắm, món này dành riêng cho Liễu tỷ. Nhớ đừng nói cho ai biết. Nếu không đừng trách ta vô tình”Liễu Nguyệt Vân không biết món gì mà lại khiến Lăng Tú cẩn trọng tới vậy,
càng bước lại gần mùi thơm càng nồng.
“Cơm cà ri gà!”
Ánh mắt nàng sáng rực lên, đây là món mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ được ăn một lần nào nữa.
“Ăn xong tỷ có thể đi về. Nhớ không được kể với ai.”
Liễu Nguyệt Vân gật đầu, cả ngày không ăn khiến nàng đói meo. Nàng vội xúc ăn từng thìa khiến má phình lên giống một con chuột hamster. (23
“Đây là đồ ăn của mọi người. Tỷ nhớ cầm về cho bọn họ.
Cầm lấy bánh mì, Liễu Nguyệt Vân nói tiếng cảm ơn. Trong lòng nàng đang rất xúc động, hoá ra Lăng Tú không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài. Hoặc chẳng lẽ là Lăng Tú đối xử đặc biệt với mình nàng. Nghĩ tới đây Liễu Nguyệt Vân có chút ngượng ngùng, nhanh chóng ăn xong cúi đầu cảm ơn rồi chạy về.
“Lạ thật đấy, chạy như ma đuổi. Ta đáng sợ vậy sao?”
Lăng Tú lầm bầm rồi đi xuống hầm trú ẩn. Liễu Nguyệt Vân chạy về tới biệt thự bên kia mới phát hiện, nàng quên mất chưa trả áo Lăng Tú.