Tận Thế Song Sủng

Chương 164




Bưu kiện đường ống là một công nghệ cao chuyển phát nhanh của Hoa quốc.

Dưới nền đất Hoa quốc có rất nhiều đường ống nhỏ thông suốt bốn phương tám hướng được gọi là Địa Long.

Chỉ cần ở trong nhà mình ném bưu kiện vào chỗ miệng ống vận chuyển rồi sẽ được vận chuyển đến nơi đã được chỉ định.

Đường Nhược lúc ở biệt thự của Bạch Thất cũng đã từng được nhìn thấy mấy thiết bị công nghệ cao kiểu này, chỉ là vì thiết bị chuyển phát nhanh ở tổng công ty bị phá hỏng, không dùng được nên mới luôn không bận tâm đến.

Đường Nhược nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy hai vấn đề này có chút khác nhau: “Thế nhưng chuyển bưu kiện chỉ là mang một thứ từ nơi này đến nơi khác, sao có thể giống được?”

Tiến sĩ Lâm gật đầu: “Ý cô là đồ vật di chuyển xuyên không gian đúng không, cũng tương tự như thế thôi.”

Đường Nhược không tin: “Nhưng thời điểm chuyển đồ, thời gian không có sự thay đổi, chỉ có không gian thay đổi, hơn nữa không gian còn do việc vận chuyển mà thay đổi.” (Theo tui hiểu thì ý chị là vận chuyển một vật nào đó từ nơi này sang nơi khác mất một khoảng thời gian thì cả không gian và thời gian của vật đó đều thay đổi, còn xuyên không thì chỉ có không gian thay đổi thôi tức là đùng một cái từ nơi này mà xuất hiện ở nơi khác luôn mà không mất chút thời gian nào ý =)))))))

“Đúng thế, xuyên không cũng là thông qua không gian vận chuyển mà thay đổi nên không thể trống rỗng biến mất được. Nếu như đồ của cô vận chuyển nhanh như tốc độ ánh sáng thì chưa mất đến một giây mà. Nói cách khác nếu như tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng sẽ biến thành đi ngược chiều, bưu kiện của cô..”

“Sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Lâm Chính Phong nói: “Sẽ biến mất không còn gì nữa, bởi vì thời gian nhanh đến mức nghịch chuyển thì bưu kiện của cô sẽ không còn mà gửi.”

Đường Nhược cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tiến sỹ, lời của anh có ý gì?”

Bạch Thất nói: “Ý của tiến sỹ là, dù thời gian có nghịch chuyển nhưng lịch sử vẫn không thay đổi.”

“Không thể thay đổi?”

Lâm Chính Phong tỏ ý khen ngợi Bạch Thất: “Chính xác là như thế, nếu như thời gian nghịch chuyển hoặc theo như cô nói có thể tuỳ ý xuyên không, như vậy sẽ không có sự logic giữa quá khứ và hiện tại.”

“Nói một cách khác, nếu như một người trở lại quá khứ giết ông nội mình, mà lúc này bà nội hắn còn chưa mang thai cha hắn như vậy cha hắn không có cách nào xuất hiện thì hắn cũng sẽ không tồn tại, nhưng nếu hắn không tồn tại thì sao có thể giết được ông nội mình?”

Nói đến đây, ngay cả Phan Hiểu Huyên cũng cảm thấy có hứng thú, cô quay đầu về phía sau tiếp chuyện: “Tiến sĩ, lúc trước ông nói có thể xuyên không, con người có thể quay trở lại cải biến lịch sử, sau lại nói lịch sử không thể bị thay đổi. Ông nói nhiều như vậy nhưng tôi vẫn không hiểu rốt cục, có thể xuất hiện tại không gian khác hay không?”

Lâm Chính Phong thở dài: “Theo nghiên cứu đến hiện tại của bọn tôi, vật sống không thể xuyên qua không gian khác được, cho dù có xuyên qua thì nhất định là vật chết.. Nhưng có thể sau này, sẽ có người sở hữu lĩnh vực tinh thần, thông qua trục không gian để di chuyển giữa các không gian.”

“Lĩnh vực tinh thần?”

“Đúgn vậy, không phải trước đây đã từng nói với mấy người về khu vực tinh thần sao, bao gồm trung khu thần kinh cao cấp, bao gồm…”

“Tiến sĩ.” Phan Hiểu Huyên nhanh chóng đánh gãy những lời đầy thuật ngữ mà Lâm Chính Phong đang định nói, “Tinh thần có thể xuyên không hoặc trở lại quá khứ nhưng nếu chỉ có tinh thần thì làm được gì, không có vật chất cacbon thì chẳng lẽ tinh thần bay bổng như ma trơi?”

Tiến sĩ Lâm không hề ý thức được Phan Hiểu Huyên muốn đánh gãy lời mình: “Tinh thần có thể tìm cacbon để tổ hợp thành vật chất mới.”

“À?” Phan Hiểu Huyên liếc nhìn Đường Nhược: “Sao tôi cảm thấy càng giải thích càng mù mờ thế nhỉ, chẳng lẽ tinh thần con người có thể có tự động chạy đến người động vật à?”

“Trên lý luận thì là được, cũng có thể chuyển tinh thần vào trong máy tính để bảo tồn.”

Đường Nhược lại không hề để ý đến việc lĩnh vực tinh thần có thể xuyên không, cô đã hiểu mấy lời tiến siz Lâm nói trước đó.

Huyền huyễn một tí thì như mấy chị y tá nói là linh hồn xuyên việt mà thôi

Hiện tại cô chỉ muốn biết đến cái “Lịch sử không thể thay đổi” trong lý thuyết của tiến sỹ Lâm.

“Tiến sĩ, ý của ông là cho dù một người trở lại quá khứ nhưng lịch sử vẫn cứ diễn ra như thế, người đáng chết vẫn sẽ chết, dù quay trở lại cũng không thể thay đổi được chuyện gì?”

“Lịch sử có một nền văn minh vô cùng dài, chuyện này tôi cũng không thể giải thích rõ ràng với cô được, tôi chỉ có thể nói, sẽ không vì một người xuyên không mà gây ra hiệu ứng cánh bướm*. Hơn nữa, theo chúng tôi suy đoán, nếu một người thực sự có thể xuyên không, người đó không thể thay đổi lịch sử nhưng có thể đẩy nhanh quá trình dẫn đến kết quả nào đó.

*Sự thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.

Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz đã giới thiệu trước Hiệp hội phát triển khoa học Hoa Kỳ. Trước đó vào năm 1961, trong khi mô phỏng một dự đoán về thời tiết trên máy tính, Lorenz đã lỡ nhập số liệu là 0,506 thay vì 0,506127 như dự định, và do đó đã thu được kết quả dự đoán thời tiết hoàn toàn khác so với tính toán ban đầu. Từ kết quả này Lorenz đã đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ vật lý đối với các điều kiện ban đầu trong bài nói chuyện. Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cũng theo Lorenz thì tỉ lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ, vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết.

“Đẩy nhanh quá trình?”

Trong lúc mọi người đang thảo luận, đột nhiên Điền Hải phanh gấp một cái.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước mới thấy nhóm người hôm qua giờ đã ở phía trước rồi.

Vệ Lam phía đối diện cũng nhận ra nhóm người Bạch Thất.

Đây quả thực không phải chuyện đùa!

Quả thực khiến người ta phải giật mình.

So với lần gặp nhóm người này tại quán cà phê thì giờ còn ngạc nhiên hơn.

Ngày hôm qua vừa thấy bọn họ cùng nhau ngã xuống từ vách núi nay lại hoàn hảo, không chút thương tích đứng trước mặt mình.

Đây là… gặp quỷ rồi!

Nơi đây đang là chân núi, con đường cũng không nhỏ hẹp như ở trên núi, vì vậy đám người Hồ Hạo Thiên cũng nhìn thấy xe Bạch Thất.

Mọi người lập tức vội vàng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không thèm đóng lại.

Cùng lúc đó, năm người Bạch Thất cũng xuống xe.

“Ba!” Phan Hiểu Huyên là người đầu tiên chạy đến ôm Phan Đại Vĩ.

Đồng thời, Hồ Hạo Thiên cũng đi tới chỗ Bạch Thất, hai người đàn ông có chút thổn thức ôm nhau.

“Tôi biết ngay cậu không sao mà, mọi người đều ổn là tốt rồi.” Hồ Hạo Thiên nói.

“Cũng may là mạng lớn.” Bạch Thất hiếm khi nói những lời khiêm tốn.

Dương Lê cũng bước nhanh đến lôi Đường Nhược sang một bên xem xét một vòng…

Lưu Bình lại đến hỏi thăm chỗ Điền Hải…

Bọn họ bên này gặp nhau, hỏi han ân cần.

Đoàn xe bên kia ngoại trừ Vệ Lam, tất cả đều đã ngây như phỗng.

Cmn, mọi người đang nằm mơ giữa ban ngày đi!

Đoàn đội này thật đáng sợ, rơi xuống từ vách núi cao như vậy mà không có việc gì!

Chàng trai tên là Bạch Ngạn kia rốt cục là quỷ hay thần!?

Còn có một người nữa đang ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, đồng thời còn thấp thỏm lo âu.

Hắn là Hạ Kiệt đang đứng chính giữa đoàn người.

Mặt Hạ Kiệt tái mét,  không hề có chút khí thế như ngày hôm qua.

Không thể tin được, tin được mới là lạ!

Ngày hôm qua rơi từ chỗ cao như thế, phía dưới lại không có chỗ nào mượn lực, làm sao bọn họ có thể không chịu chút vết thương nào.

Tay Hạ Kiệt vò vò quần, mãi đến khi đồng đội phía trước nói: “Bà mẹ nó, bọn hắn là do vận khí quá tốt hay thực lực quá mạnh, rõ ràng ngã xuống nơi như vậy mà không có vấn đề gì!”, hắn mới như tỉnh từ trong giấc mộng, phát hiện toàn thân lúc này đã toàn mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán còn nhỏ thành từng giọt.

Người bên cạnh hắn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Đội trưởng Hạ, anh không sao chứ?”

Hạ Kiệt tựa hồ không nghe thấy gì

Trong lòng hắn giờ chỉ nghĩ đến việc trốn hay không trốn, tự thú tội hay liều chết không nhận, dù sao cô gái kia cũng không thấy mình ra tay?