Tận Thế Song Sủng

Chương 345




Edit: Nayuki
Beta: Sakura

Hồ Hạo Thiên thấy Dương Lê, kéo tay cô khó hiểu: “Sao đi dạo phố lại thành đánh nhau vậy, ngay cả đi dạo cũng không yên là sao.”

“Thực ra còn có chút khúc mắc bên trong, để chút xíu nữa nói cho anh nghe.” Dương Lê cười cười, hai người theo sau Bạch Thất, “Phần hồng bao lớn này tạm thời do đội trưởng chuẩn bị đấy nhé.”

“Ai vậy? Tiểu Điền và Hiểu Huyên à?”

“Cũng không phải.”

“Hê hê, cái này được chuẩn bị…”

Phan Đại Vĩ thấy biểu cảm con gái của mình và Điền Hải vô cùng sinh động, không khác gì đèn kéo quân, năm màu rực rỡ: “Hai người không định giải thích một chút chuyện này à?”

Hiện tại cả hai không hề nắm tay nhau chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, có điều Phan Hiểu Huyên vẫn đang cầm quần áo của Điền Hải.

“Chuyện đó…” Phan Hiểu Huyên tính nói đùa.

Thực ra các cô vẫn chưa tính toán đến việc làm bạn trai bạn gái, nên cũng không biết phải nói với cha mình ra sao.

“Chú Phan, cháu thật lòng với Hiểu Huyên! Cháu sẽ mang hạnh phúc đến cho cô ấy, mong chú tin tưởng cháu.” Vẻ mặt Điền Hải thành thật, không hề hào hứng như vừa mới đánh thắng xong. Cũng không hề có dáng dấp người chiến thắng tí nào.

Phan Đại Vĩ híp mắt nhìn cậu ta: “Cháu…”

Chỉ mới có một chữ, Điền Hải đã vô cùng căng thẳng, còn giơ ba ngón tay lên thề: “Chú Phan, cháu thề, cháu rất nghiêm túc ạ!”

“Tiểu Điền, cái này là cháu không đúng! Rõ ràng có tâm tư như thế mà không nói cho chú biết sớm, chú sẽ giúp cháu một tay mà! Cháu còn không biết là chú đây muốn cháu làm con rể lắm hả, thiếu điều phải đi tìm xuân dược hạ vào chén của cháu thôi đấy!” Nói xong, Phan Đại Vĩ thấy dáng vẻ con gái mình cạnh cửa, quay người lại hưng phấn bảo: “Cuối cùng tâm nguyện của ba cũng thành hiện thực, thật vui vẻ, hôm nay ngày lành tháng tốt, lão già này phải đích thân hạ độc!”

Phan Hiểu Huyên: “…”

Điền Hải: “…”

Chú Phan à, cái này chả phải kiểu “Con gái giống hàng bán đi rồi miễn đổi trả” như vậy có được không chứ?!

Đội Tùy Tiện cứ một đôi lại tiếp một đôi, lần lượt đi về phía tiệm mì nướng ở đối diện.

Có rất nhiều người đều hỏi về việc của Phan Hiểu Huyên và Điền Hải, những dị năng giả thấy Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều đứng dậy chào hỏi. Ai cũng không để ý đến Diệp Thánh Luân phía sau, cũng không hề hỏi về việc chiến đấu của hai người, dường như chuyện Điền Hải đánh thắng là việc vô cùng bình thường.

Diệp Thánh Luân cầm thương bằng băng trong tay, nhìn thấy thái độ thoải mái của bọn họ tức đến suýt nữa bẻ gãy cái chuôi.

Trước khi tận thế, hắn thoải mái kiểu “thắng cũng tốt, mà thua cũng chẳng sao”. Thế nhưng suốt bảy tháng truy đuổi cầu đường sống đã làm cho tính cách đó của hắn biến mất!

Hôm qua hắn ta mới vừa đòi khiêu chiến người mạnh nhất ở căn cứ, vậy mà hôm nay đã thua dưới tay một tên tiểu tốt?!

Rõ ràng có gì khác chịu nhục đâu.

Hắn ta đã không hề nghĩ được rằng chuyện đánh đấm này vốn do hắn khơi mào.

Thời khắc này, trong lòng hắn chỉ tồn tại duy nhất ý nghĩ: không thắng được đội bọn họ quyết không bỏ qua!

Trận tỷ thí ở trên đài coi như xong,

Ai cũng tất tả quay trở về nhà tìm mẹ.

Trước tiệm mì nướng, một cô gái đang ngồi ở lầu hai nhìn lén Bạch Thất, quay đầu sang người đàn ông trung niên ở bên cạnh hỏi: “Chủ tịch Nguyên, người ông đề cử lại bị quẹt một cái rồi.”

“Tiến sĩ Tào…” Chủ tịch Nguyên liếc nhìn Bạch Thất đang kéo Đường Nhược vào tiệm mì nướng đối diện, chớp mắt nói: “Cũng không đến nỗi không phải cậu ta không được.”

Cái từ “cậu ta” mơ hồ, không biết ám chỉ ai, nhưng Tào Mẫn tự hiểu là Bạch Thất.

Phòng này vốn dĩ là do Nguyên Khoản Khoản quan sát Bạch Thất mà tạo nên, thật trùng hợp có thể xem được đấu trường ở dưới lầu, sau khi chủ tịch Nguyên biết rõ đã thẳng tay lấy về cho bản thân sử dụng.

Một mặt được lắp kính, nhưng người dưới lầu không thể nhìn thấy được trên lầu, ngược lại trên lầu lại có thể nhìn rõ tất cả.

Là một chỗ tốt để xem đấu võ đài.

Tào Mẫn không chỉ đoán ra được người kia là ai, mà còn tinh ý nhận ra trong giọng nói của chủ tịch Nguyên có chút bất mãn.

Chính là thái độ không hài lòng đối với mình.

Bởi vậy cô ta vào đề tài thật nhanh, hơi nhún nhường nói: “Bất kể là ai, chủ tịch Nguyên vẫn sẽ cần thuần tinh của tôi.” Nói xong, lấy một ống nghiệm chứa chất lỏng để lên bàn.

Cô ta cũng không nói đến cùng ông ta muốn thay ai, vốn dĩ người có địa vị cao chịu hạ mình ngồi đây với người có địa vị thấp, tất nhiên chỉ là vì có thuần tinh mà thôi.

Chủ tịch Nguyên không phải là không có dị năng, ông ta cũng sở hữu dị năng sức mạnh, đúng là loại dị năng này, còn Nguyên Khoản Khoản có dị năng hệ Kim, bởi vậy cho dù sau tận thế chủ tịch Nguyên không có quân đội dưới quyền, nhưng vẫn được bầu lên làm chủ tịch.

Chỉ cần người ta là dị năng giả, Tào Mẫn cũng không tin người ta sẽ không quan tâm đến việc thăng cấp dị năng của bản thân.

Nếu không, tại sao mỗi khi có thời gian rảnh, chủ tịch Nguyên đều ngồi ở đây quan sát các dị năng giả khác so tài cơ chứ?

Chủ tịch Nguyên không nhìn ống nghiệm, ông ta cầm một chén trà nhỏ trên bàn lên, một ngón tay vuốt theo dọc thân chén: “Ừ, đúng như cô nói, đúng là tôi có hứng thú.”

Ông ta nói chầm chậm, không cảm nhận được cảm xúc nào. Tuy ngoài miệng nói có hứng thú, nhưng mắt lại không hè liếc ống nghiệm lấy một lần.

Tào Mẫn ngồi im, lặng lẽ chờ đợi.

Chủ tịch Nguyên thổi nhẹ lá trà, nhấp mấy ngụm, rồi đặt chén trà xuống, sau đó mới cầm ống nghiệm kia lên: “Hình như là dựa vào cái này, nên Chu Thụ Quang mới đánh thắng được Vệ Lam?”

“Đúng vậy.” Tào Mẫn gật đầu, không có chút tự hào nào thể hiện ra cả, “Đúng là do Thuần tinh.”

Rốt cục thì chủ tịch Nguyên cũng nhìn cô một cái: “Vì sao cô không dùng thứ này đến nhà họ Chu làm giao dịch, sao phải tìm tôi, việc ra tay với cô gái kia tôi đã thất bại một lần, chắc chắn sẽ không ra tay lần nữa, mặc dù cô dùng Thuần tinh để đánh cược, tôi cũng không muốn ra tay lần nữa.”

Thân có địa vị cao, lập được nhiều công lao ghi tạc sử sách hay không không nói tới, nhưng tất nhiên không thể phạm sai lầm hoặc vết nhơ chí mạng được.

Cho dù trước đó có vô tình bất cẩn mà vuột mất, thì cũng phải xóa sạch dấu vết.

Hiện tại bị người khác bắt tận tay, ông ta cũng không hề có chút bối rối.

Bởi căn bản phía sau Tào Mẫn không có gì khiến ông ta phải bận tâm

Tào Mẫn ngước mắt, cười ngẩn ngơ: “Chủ tịch Nguyên nên biết tôi là dị năng giả tinh thần…”

Đương nhiên điều này ông ta biết rõ, dị năng tinh thần hi hữu mới có, đây cũng là cơ sở để tất cả bên trên có chút để ý đến Tào Mẫn, rất nhiều nghiên cứu của cô ta được ngầm thừa nhận cũng là vì vậy.

Chủ tịch Nguyên ra hiệu cô ta nói tiếp.

Tào Mẫn tiếp tục: “Nhưng tôi phát hiện, Đường Nhược cũng là dị năng giả hệ tinh thần.”

Những lời này vừa dứt làm cho khuôn mặt chủ tịch Nguyên lộ hẳn sự ngạc nhiên, ông ta nghiêng đầu, nhìn sang thư ký đứng bên cạnh.