Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng

Chương 22: Thiên Minh Quyết Định




Thiên Minh nhìn đang quỳ một gói T-3000 liền gật đầu hài lòng, T-3000 là một robot có trí thông minh vượt trội, có cảm xúc và suy nghĩ riêng của mình, có kinh nghiệm và khả năng chỉ huy tác chiến, có nó Cậu có thể không cần theo dõi thường xuyên mỗi lần xuất quân đi tiêu diệt Zombie, thảnh thơi mà nhận thành quả.

Sau khi tạo ra T-3000, Thiên Minh tiếp tục triệu hồi thêm 10 chiếc Apocalypse tank, 200 robot T-800, 50 robot chó AXL, thêm 10 máy bay không người lái vũ trang, và thêm nhiều loại vũ khí khác nhau, cậu giao quyền chỉ huy binh đoàn người máy này cho t-3000 dặn dò nó

"ta giao quân đội này cho ngươi, ta chỉ có một yêu cầu, trong một ngày hãy tiêu diệt tất cả những zombie và biến dị thú còn tồn tại xung quanh khu vực này "

T-3000 liền trả lời:" T-3000 sẽ không phụ kỳ vọng của chúa tể", nói xong liền tính rời đi, nhưng mà bị Thiên Minh kêu lại nói: “nếu người đã có chính mình ý thức thì ta liền đặt tên cho ngươi là Lê Nhất " đi, ngắn gọn dễ hiểu”, Lê nhất nhìn Thiên Minh không nói gì sau đó hơi miễn cưỡng tạ ơn rồi mới Triệu tập binh đoàn robot đi càn quét Zombie và biến dị thú, hành động cấp tốc giống như là không chờ được muốn lập công cho Thiên Minh xem.

Thiên Minh nhìn hăng hái như vậy Lê nhất liền hài lòng gật đầu, mở miệng cảm khái

“thật là không hổ danh đã từng làm lãnh tụ của loài người, tràn đầy nhiệt huyết và cần cù siêng năng”

Đứng bên cạnh Minh Thư và Thanh Tú nhìn thấy Lê nhất hành Động liền biết là do ngại Thiên Minh không hài lòng nên không dám phản bác cái tên cậu đặt cho, trong lòng tức giận nên đi tìm zombie phát tiết mà thôi.

Nhìn đồng hồ thấy đã khuya, Thiên Minh liền chuẩn bị về ngủ, cậu quay sang nói với hai cô bé:“đã khuya rồi về ngủ thôi”, nói rồi cậu liền quay vào trong chung cư, hai cô bé nhìn nhau sau đó cũng chạy theo sau lưng cậu

Sáng hôm sau, sau khi bốn người ăn sáng xong, Thiên Minh liền kêu gọi Thanh Tú gặp riêng mình, Thanh Tú hoang mang không biết Thiên Minh gọi mình gặp riêng làm gì nhưng cũng đi theo vào phòng cậu. Cô vừa vào phòng thì Thiên Minh đóng cửa lại khóa trái, thận trọng hỏi:

“cô biết lai lịch của USB này sao?”

“tôi biết USB này chính là thầy của tôi giao lại cho tôi lúc ông ấy sắp hi sinh”, Thanh Tú gật đầu đáp

“vậy có biết nội dung trong usb về cái gì không?”

“tôi không biết vì không có cơ hội để mở nó ra xem”, Thanh Tú lắc đầu trả lời,

Nghe thế Thiên Minh rơi vào trầm ngâm suy nghĩ có nên nói cho cô ấy biết về nội dung USB này hay không, thì nghe cô nói tiếp: " Tuy không biết bên trong usb là gì, nhưng tôi tin tưởng thầy của tôi và chuyên môn của ông ấy, ông nói đó là bí mật tận Thế thì chắc chắn như vậy?", cô nói xong ánh mắt kiên định nhìn về Thiên Minh.

Thiên Minh nhìn Thanh Tú sắc mặt nghiêm túc nhìn về mình, thì xém chút bật cười, ai có thể tưởng tượng rằng một cô bé loli ánh mắt kiên định, vẽ mặt cố gắng nghiêm túc nhìn về mình có bao nhiêu buồn cười sao?

Thiên Minh cố gắng không cười nhưng mà vẻ mặt của cậu không thể giấu được Thanh Tú, cô cảm thấy ảo não, trước đây cũng vậy, những người trong phòng thí nghiệm điều sẽ bật cười mỗi lần cô nghiêm túc báo cáo với thầy của cô, Nguyên nhân là vóc dáng nhỏ xinh của cô nhìn như thế nào thì đều giống như một bé gái 13- 14 tuổi thôi, mặc dù cô đã 25 rồi.

Thiên Minh nhìn thấy Thanh Tú nét mặt không vui, liền làm nét mặt nghiêm túc,Trịnh Trọng gật đầu, câu liền trả lời:" cô có muốn biết ở trong này nói gì không?", Thanh Tú liền gật đầu, thấy vậy cậu liền nói tiếp với vẻ không sao cả:" không có gì!chỉ là nói virus Zombie không phải của trái đất mà là người ngoài hành tinh mang đến thôi ".

Nghe thấy vậy Thanh Tú liền la lớn:" người ngoài hành tinh mang đến?".

Hai mẹ con Minh Thư đang trò chuyện ngoài phòng khách thì nghe thấy tiếng la to của Thanh Tú, bọn liền lập tức chạy vào mở cửa phòng của Thiên Minh xem đã xảy ra chuyện gì?

Khi hai người vào chỉ thấy Thanh Tú đứng đờ người ra, Thiên Minh vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn hai người, sau khi hai người hỏi rõ thì cũng bắt đầu thừ người ra

Qua một lúc lâu, thì Nguyễn Thanh Vân là mẹ của Minh Thư lên tiếng:" Thiên Minh những gì mà USB nói có thật hay không? "

Thiên Minh còn chưa trả lời thì Thanh Tú đã trả lời thay:" thầy tôi sẽ không nói ra những điều không có căn cứ, nếu ông đã nói ra thì cũng đã xác định 9/10", Thiên Minh cũng gật đầu nói:" em cũng cho như thế?"

Cậu nói tiếp:" những tài liệu dẫn chứng và suy luận điều rất hợp lý, không phải là suy đoán vô căn cứ "

" Vậy theo những gì trên USB thì chúng ta bị người ngoài hành tinh tấn công bằng vũ khí sinh học ", Thanh Vân lo lắng hỏi.

Thiên Minh gật đầu:" Có thể cho là như vậy ",

Thanh Vân hơi run rẩy nói:" vậy chẳng phải là chúng ta chết chắc rùi sao",

Không phải sao, chỉ là một loại vũ khí mà Địa Cầu đã thành hình dạng này, 90% nhân loại bị biến thành zombie, những người còn sống cũng đang bị chết dần chết mòn, mỗi một ngày đều có người chết hoặc biến thành zombie, cứ đà này thì sớm muộn nhân loại cũng diệt vong.

Đang lúc này Minh Thư liền nắm tay mẹ mình mà nói: " không phải còn anh Minh sao, anh Minh sẽ tiêu diệt hết tất cả zombie và bảo vệ nhân loại"

Nghe Minh Thư nói như thế, mọi người đều nhìn về Thiên Minh, thấy Thiên Minh vẻ mặt trấn định, mọi người ở đây đều cảm giác tràn đầy yên tâm.

Mọi người không biết dưới vẻ mặt trấn định là nỗi lòng rối rắm của Thiên Minh, cậu cảm thấy thật khó chịu, kế hoạch của cậu bị làm rối á, cứ tưởng quét sạch zombie trên địa cầu là coi như xong, có thể tận hưởng cuộc sống mà mình muốn, bây giờ lại biết virus là do người ngoài hành tinh làm ra, nếu cậu không làm gì thì người ngoài hành tinh cũng đến làm phiền cậu điều này sẽ rất phiền toái, cậu rất ngại phiền nhưng mà nếu cậu bỏ không để ý tới mà trốn ra địa cầu thì nhân loại cũng sẽ bị diệt sạch, Thiên Minh tự hỏi mình cũng là nhân loại không thể nhìn chủng tộc bị tiêu diệt mà không để ý đến, cậu quyết định vậy thì lỡ giải quyết Zombie rồi thì tiếp tục giải quyết luôn chủ tử của nó cũng không sao. Nếu ai nói tự tin của cậu ở đâu ra, thì chỉ có thể nói là từ Dị năng " ảo Tưởng Cụ Hiện" của cậu

Đàng lúc Thiên Minh y y mình ngưu bức, bá đạo thì Lê Thanh Tú quỳ xuống làm cậu bừng tỉnh, đang bối rối định tiến lên đỡ cô dậy thì nghe cô nói:

“Thiên Minh tôi biết, tôi không có quyền yêu cầu anh làm điều gì, nhưng mà tình thế trước mắt liên quan đến toàn bộ nhân loại trên địa cầu, và năng lực của anh có thể cứu sống rất rất nhiều nhân loại, tôi cầu xin anh hãy sử dụng năng lực của mình để cứu vớt nhân loại tránh khỏi diệt chủng”, nói đến đây Thanh Tú liền cúi đầu xuống. Thấy Thanh Tú làm như thế, Thanh Vân và Minh Thư cũng đều quỳ xuống cúi đầu.

Thiên Minh thấy ba người đều như thế thì tức giận quát lớn:“các người đây là thế nào làm như tôi không phải nhân loại vậy”, cậu hít sâu một hơi sau đó Trịnh Trọng nói:" Thiên Minh tôi Tuy là hơi ít kỹ, sợ chết, sợ phiền phức một chút nhưng mà tôi cũng là nhân loại, chủng tộc gặp nguy cơ diệt chủng làm sao tôi có thể đứng đó mà nhìn được, tôi hứa với các cô tôi sẽ bảo vệ nhân loại đến hơi thở cuối cùng, trừ khi tôi chết bằng không Nhân loại sẽ không diệt tuyệt ".

Nghe Thiên Minh Trịnh Trọng hứa hẹn 3 người liền đứng lên, kích động nắm tay nhau, cùng nhìn về phía Thiên Minh, giờ phút này trước mặt ba người Thiên Minh giống như tỏ ra ánh hào quang chói mắt và rực rỡ làm cả ba người mê say, ba người như có ăn ý cùng tiến lên vây quanh Thiên Minh, trong mắt kinh hãi xen lẫn kinh ngạc ba người cùng hôn vào mặt của Thiên Minh