Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng

Chương 47




Sau khi robot nano trở về, thì Lê Nhị liền đứng bất động tiếp nhận những thông tin mà các nanobot truyền cho hắn, robot T-3000 là sky net sử dụng công nghệ tiên tiến nhất của mình tạo ra, vì vậy nó sơ hữu tất cả các khả năng của các dòng robot khác, bao hàm cả chức năng đọc trí nhớ của T-X nên hắn không cần Chó điên nói cho hắn biết, vì hắn có thể tự mình đọc đến nó.

Qua một lúc chỉnh sửa, sắp xếp thông tin, Lê Nhị cuối cùng đã đạt được thứ mình muốn, hắn thỏa mãn mỉm cười, quay người đi trở về.

Bùi ca ngồi ở trong góc chứng kiến hết thảy, tuy rằng nội tâm sợ hãi nhưng mà hắn muốn biết tại sao người này lại muốn tìm hắn, nên hắn vẫn ngồi đây đợi, Thấy Lê Nhị lại gần Bùi ca lấy hết dũng khí liền hỏi:

" Anh Tìm tôi làm gì,? Tôi đến nhớ mình chưa từng có người bạn nào như anh cả "

" Bùi ca, xin chào, tôi tên là Lê Nhị, được chúa tể ủy thác đến khu tránh nạn này tìm anh và bảo vệ anh an toàn.", Lê Nhị khuôn mặt mỉm cười trả lời

" Chúa tể của anh là ai, tôi chưa từng có quen ai có địa vị cao như vậy cả, có khi nào anh nhận lầm người không", Bùi ca khó hiểu nói

" Không có lầm, đích xác chính là anh, còn về chúa tể là ai thì khi anh nhìn thấy ngài sẽ tự khắc rõ ràng.

Bây giờ ưu tiên của chúng ta cần phải rời khỏi nơi này tìm một chỗ an toàn trước, tuy rằng trị an ở đây cực kém nhưng mà có nhiều người chết như vậy cũng sẽ gây ra quân cảnh chú ý, sẽ tạo ra rất nhiều phiền toái ", Lê Nhị hơi giải thích nói

Bùi Ca nghe vậy thì gật đầu đồng ý, Lê nhị liền dẫn anh ta đến chỗ ở của hắn đã mua trong lúc chờ đợi tin tức của Chó Điên.

Sau khi hai người đi không lâu thì có một đám quân cảnh đi đến hiện trường

" Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Phan Đinh hoản hốt thốt ra, hắn chính là đội trưởng của Đám quân cảnh này, bọn họ được mấy tên đàn em của Chó Điên báo tin nên mới sớm như vậy chạy đến, ban đầu bọn họ cũng không tình nguyện đến nhưng mà ngại thế lực đứng sau Chó Điên nên mới nhích người đi, ai ngờ khi đến nơi là mọi chuyện đã trễ

Phan Đinh nhìn khắp nơi tràn đầy máu tươi và tử thi, chân tay bị chặt đứt rơi vãi xung quanh trong lòng ớn lạnh, hắn từng gặp qua rất nhiều cảnh tượng tàn khốc, nhất là sau tận thế chuyện giết người chặt thi cũng thường xảy ra như cơm bữa, nhưng lần này đã vượt qua tất cả những gì hắn đã từng thấy, cơ bản không phải con người có thể làm được.

Theo lời kể của tên đàn em, Phan Đinh biết cảnh tượng này là do một người gây ra, hắn không hiểu một người như thế nào là có thể gây ra cảnh tượng khủng khiếp như thế, cho dù là một đám người chém nhau cũng không khủng khiếp như vậy.

" E rằng Chó Điên cũng đã dữ nhiều lành ít rồi", Phan Đinh nhìn hiện trường khủng khiếp xung quanh thầm nghĩ.

Hắn biết chuyện này đã vượt qua khỏi khả năng của mình, một đội trưởng như hắn bắt mấy tên côn đồ thì được, nhưng mà kêu hắn đi bắt tên khủng bố như vậy thì khác nào chịu chết.

Tuy rằng hắn là quân cảnh có mang súng theo người, nhưng mà người ta một người đối mặt với 200 người đều làm ra thảm trạng như vậy, thì chỉ với sáu người bọn hắn có thể làm nên chuyện gì.

“Tốt nhất là chuyện này giao cho cấp trên xử lý, mình không muốn nhún tay vào”

Phan Đinh nghĩ như vậy liền kêu gọi đồng đội trở về trụ sở, hắn thì đích thân báo cáo chuyện này cho cấp trên.

“Cái gì, băng Chó Điên có hơn 200 người đều bị một người trong vòng 1h diệt, còn chỉ có 1 ít người còn sống chạy thoát, cậu đang lừa gạt tôi hả”

Sau khi cấp trên của hắn nghe xong báo cáo liền không tin lời hắn nói, làm gì có người nào lợi hại như vậy trong vòng 1 h có thể giết nhiều người như thế, nhưng mà được Phan Đinh luôn miệng cam đoan, và có chứng cứ chứng minh mình nói là thật, thì cấp trên có hắn mới tin là thật.

Hắn liền liên hệ với quân đội, hắn muốn báo tin này cho thế lực phía sau chó điên biết để họ xử lý, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà hao tổn người của mình.

Trong một căn phòng xa hoa, Nguyễn Mai Ngân sắc mặt không tốt ngồi trên ghế sofa đang nghe một tên binh lính báo cáo, sau khi tên lính kia báo cáo xong cô liền phất tay ra hiệu hắn đi ra.

Sau khi tên kia đi ra, cô bắt đầu trầm tư nhớ lại.

Sau khi Zombie được Bùi Ca dẫn đi, cô và con gái được một người lính cứu và đưa về khu tránh nạn Hồ Minh, về đến đây cô mới biết người lính cứu mình tên là Trương Kha là Đội trưởng của đội tìm kiếm vật tư của quân đội rất có quyền thế.

Do nhan sắc của Cô rất khá nên được Trương kha để ý, ngỏ lời muốn chăm sóc cô, nhưng mà bị cô cự tuyệt, Trương Kha bị cô cự tuyệt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói nếu sau này cô đổi ý có thể đến quân đội tìm hắn.

Cô lúc đó mới đến nên không nghĩ gì, cũng không để lời hắn nói ở trong lòng. Nhưng trải qua được một khoản thời gian sống ở khu dân nghèo, cô phát hiện không có địa vị, quyền lực là một chuyện khó khăn, và tuyệt vọng như thế nào.

Vì một mẫu bánh mì người đàn ông có thể đưa vợ mình cho người khác qua đêm, vì một chai nước sạch mọi người có thể tranh đoạt đến người sống ta chết, kể cả cô cũng bị đói khát giày vò đến phát điên, đến mức sắp không chịu nổi.

Trong cơn tuyệt vọng cô nhớ đến lời mà Trương Kha đã nói với cô lúc đi, nên cô bất chấp mặt mũi chạy đến quân đội cầu cứu hắn.

Thế là cô trở thành người phụ nữ của hắn, sống trong cuộc sống tràn đầy quyền lực và địa vị làm cô vô cùng thỏa mãn, cô không muốn lại trở về cuộc sống gian khổ trước đây.

Đang khi cô và con gái sống một cuộc sống sung sướng, thì có người báo tin cho cô là phát hiện có người tìm cô.

Cô liền cho người đi xem là ai, thì phát hiện người tìm cô chính là chồng trước của cô Bùi ca, cô liền hoảng sợ tìm cách để Bùi ca không tìm được mình, thế là cô liền ra lệnh cho Chó Điên là một trong những tay sai của Trương Kha đi bắt cóc Bùi Ca không để hắn làm phiền mình

Đang tính vài hôm nữa đi gặp Bùi ca nói chuyện thì bây giờ nghe được Chó Điên bị giết, Bùi ca tin tức cũng không rõ, làm cô trong lòng lo lắng bất an.

Cô không biết mình bây giờ nên làm gì, lòng rối như tơ vò.