Tận Thế, Ta Có Được Ảo Tưởng Cụ Hiện Dị Năng

Chương 5: Ta Là dị năng giả




Một tuần sau khi đại dịch zombie bùng nổ, Thiên Minh cẩn thận nhìn ra phía ngoài, bước chân nhẹ nhàng thận trọng đi ra khỏi cửa nhà, cậu nhìn xung quanh, phát hiện không có zombie lãng vãng, cậu thở dài nhẹ nhõm đi ra ngoài sân, ngắm nhìn không trung tầng mây vẫn âm u nặng nề, chỉ có một chút tia sáng xuyên qua làm cho bầu trời không quá tối, cậu quay đầu lại nhìn căn nhà, sau đó cắn răng mang ba lô một tay phải cầm dao chặt cây, bên hông treo ống thép có đầu nhọn, mở cửa rào bước ra bên ngoài.

Thiên Minh cũng không muốn rời nhà sớm như vậy, nhưng đồ ăn tiêu hao quá nhanh làm cậu không thể không đi ra ngoài để kiếm thêm

Dọc đường đi, cậu thấy cửa hàng hai bên đường đã trở nên cũ kĩ, cỏ dại mọc khắp nơi, các phương tiện đi lại bị tùy ý bỏ lại trên đường, tận thế mới qua một tuần lễ mà khắp nơi nhìn đã tiêu điều mục nát, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét của người sống sót bị phát hiện và tiếng gầm gừ hưng phấn của zombie.

Thiên Minh còn thấy được một số người sống sót bị một đám zombie rượt đuổi sau đó bị ăn luôn, nhờ phát hiện sớm nên mới không bị liên lụy vào, vì vậy cậu càng cẩn thận hơn.

Thiên Minh nhìn thấy một tiệm bán tạp hóa, cậu cẩn thận kiểm tra xem xung quanh có zombie không, phát hiện không có nên cậu tiến vào xem xét, lục lọi một lúc cậu chỉ phát hiện được một ít bánh quy, sữa tươi sắp hết hạn, cậu ước lượng một chút nếu sử dụng tiết kiệm cũng đủ sống hai ngày, tìm thêm một lúc không thấy còn gì hữu dụng nên cậu đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, bên phải Thiên Minh xuất hiện một đôi tay hư thối bắt về phía cậu, theo bản năng cậu lui về trong tiệm tạp hóa, ngay tại chỗ cậu vừa đứng xuất hiện một người đàn ông trung niên làn da hư thối ánh mắt đục ngầu

Thiên Minh kinh hải "là zombie", cậu bắt đầu lui về sau, rút ra bên hông ống thép, mắt nhìn xung quanh kiếm vật che chắn, zombie không cho cậu thời gian, không chần chờ mà nhàu về phía cậu.

Thiên Minh hít sâu áp chế nỗi sợ trong người, cậu đưa đầu nhọn của ống thép về phía đầu zombie, chọn đúng thời điểm lấy hết sức thọc về phía trước, đầu nhọn xuyên qua đầu zombie, làm nó lập tức khựng lại.

Thiên Minh liền giơ chân đạp nó bay ra, zombie nằm dưới đất giãy giụa một lúc rồi bất động, thấy vậy cậu nhẹ nhàng thở một hơi.

Thiên Minh nghĩ thầm:" may mắn mà mình phản ứng mau nếu không thì xong đời"

Nói đến zombie ở thế giới này có chút khác với zombie mà cậu biết, ngoại hình thì giống nhưng sức bật, tốc Độ và sức mạnh thì hơn hẳn.

Lúc bình thường có vẻ chậm chạp, nhưng khi phát hiện con mồi sẽ bùng nổ tốc độ rất nhanh cho dù là thanh niên khỏe mạnh dốc hết sức chạy cũng sẽ bị đuổi kịp.

Sức mạnh của zombie thì khỏi phải nói vốn là rất mạnh nay càng giống như được buff thêm, một bé gái 6 tuổi bị nhiễm zombie có thể hạ gục một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, một cụ ông bị nhiễm cũng đủ sức áp chế Hai người thanh niên khỏe mạnh. Vì vậy một khi bị zombie bắt được thì rất khó sống sót.

Bên đây chiến đấu phát sinh âm thanh, nên có ba bốn con zombie gần đó theo tiếng mà tới.

Thiên Minh thấy thế liền chạy trốn ra ngoài, cậu chạy vòng vo một hồi liền bỏ rớt đám zombie.

Cũng may mắn gần đây cơ thể Thiên Minh được cải thiện tốt hơn nên mới trốn thoát dễ dàng, nếu giống như trước đây thì đã bị bắt kịp rồi, cậu kiếm chỗ nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường

Đi bộ gần nửa ngày, cậu phát hiện một nhà siêu thị mini, nhìn từ xa siêu thị có vẻ bừa bộn.

Thiên Minh không lập tức hướng về siêu thị mà nhìn xem xung quanh. Khoảng cách từ cậu đến siêu thị mini là 20 m, xung quanh đổ 5 xe ô tô cũ nát, hai bên siêu thị là các khu nhà ở, có khả năng tồn tại zombie ở xung quanh

Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nhặt mấy viên đá bên đường, cậu thử ném viên đá về phía trước đợi một lúc không thấy động tĩnh, cậu lại ném tiếp một viên đá vào khu nhà ở thì bên trong phát ra âm thanh gầm gừ và tiến bước chân dồn dập, nghe âm thanh cậu toán có 5 con zombie ở trong đó.

Thiên Minh ném hết những viên đá còn lại vào những ngôi nhà dân cư xung quanh khác, phát hiện những ngôi nhà khác có thêm 7 con zombie nữa.

Sau một lúc, Thiên Minh xác định chỉ có 12 con zombie ở trong khu nhà dân cư và không có zombie ở trong bãi xe. Cậu ẩn núp thân hình, len lỏi giữa những xe ô tô, an toàn đi đến cửa siêu thị, cậu phát hiện cửa siêu thị có dấu hiệu bị cạy mở từ bên ngoài, cẩn thận nhìn vào trong,quan sát một lúc không thấy ai, nên cậu quyết định đi vào

Vừa vào cửa siêu thị, một bóng đen hướng sau đầu cậu đánh tới, Thiên Minh phản ứng mau lẹ vội vàng tránh thoát, sau đó trở tay đánh mạnh ra phía sau, một tiếng kêu rên, bóng đen lập tức bay ngược ra sau,đánh vào quầy hàng.

Thiên Minh quay người xem kỹ, phát hiện bóng đen tập kích mình là một thanh niên dáng người khôi ngô, khuôn mặt trái xoan, tóc được cắt theo kiểu đầu đinh.

Cùng lúc đó, trong siêu thị lao một nhóm người, gồm 3 nữ 4 nam cầm các loại ống thép, vừa lúc thấy được cảnh Thiên Minh đánh bay người thanh niên, cả nhóm trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ trong lòng gào thét:"Trời Đất! mọi người có tin được không, một thanh niên nặng 70 kg bị một đấm bay xa gần 3 m, người này chắc không phải nhân loại mà là siêu nhân rồi".

Thiên Minh thấy một nhóm người lao tới lập tức đề phòng, nhanh tay rút gậy thép bên hông ra cầm chặc trong tay bắt đầu thủ thế, nhóm người thấy thế nên hồi thần lại.

Một người trung niên khuôn mặt già dặn, ánh mắt tinh tế, nụ cười phúc hậu đi ra trước nhất, nhìn dáng vẻ chắc là người lãnh đạo của nhóm này, ông ta nói: "hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi chúng tôi tưởng cậu là người bị nhiễm bệnh nên mới tấn công cậu, mong cậu tha lỗi", vừa nói người trung niên vừa đưa chai nước suối cho Thiên Minh.

Thiên Minh nhìn chăm chú vào mắt người trung niên, cảm thấy ông ta nói thật nên tiếp nhận chai nước suối mà ông ta đưa mở nắp chai và uống một hơi, người trung niên thấy vậy cũng thở hơi nhẹ nhõm, ra hiệu cho nhóm thanh niên thả vũ khí xuống. Nhóm người lập tức chạy tới người thanh niên bị Thiên Minh đánh ngất xỉu để xem xét tình huống, phát hiện chỉ là bị ngoại thương không phải bị nội thương nên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhóm người bắt đầu trị thương cho thanh niên

Đến giờ Thiên Minh mới chú ý nhóm người này, đa phần là người trẻ tuổi, chỉ có hai người tuổi trung niên là ông chú nói chuyện với cậu hồi nãy và một người phụ nữ nhìn dáng vẻ là vợ của ông chú.

Thiên Minh nhìn quanh phát hiện vật tư trong siêu thị chỉ còn 1/3 đa số là nước suối và bánh kẹo sôcôla, đồ hộp còn rất ít, cậu đang nghĩ nên phân phối vật tư như thế nào để tránh xung đột thì ông chú đi đến tự giới thiệu mình,

Qua trao đổi Thiên Minh biết ông chú tên Trương đình Quang vợ của ông tên Trần Mỹ Hạnh, hai người không có con cái, hai người tránh thoát qua đợt bùng nổ virus zombie đầu tiên, tính đợi chính phủ giải cứu nhưng mà nhà máy điện gặp trục trặc nên không có điện,tủ lạnh không hoạt động làm thức ăn mau hư hơn và không thể duy trì lâu được, hết cách mới phải ra đường tiềm kiếm thức ăn, những người trong nhóm đều như thế, may mà phát hiện được siêu thị mini này nên họ tính ở trong đây đợi cứu viện, chú Quang còn gửi lời mời thì mình vào nhóm nhưng mà Thiên Minh từ chối lấy cớ là không thích bị gò bó, nghe vậy chú Quang cũng từ bỏ ý định mời cậu vào nhóm.

Nói chuyện một hồi, chú Quang chần chờ một lúc mới hỏi:" Thiên Minh à cho chú hỏi, cháu là siêu nhân hả?".

Nghe thế Thiên Minh sửng sốt:"Sao chú hỏi vậy?'

Chú Quang nói:" người thường ai mà mạnh được như cháu chứ", nói xong còn hồi tưởng lại 1 đấm kia khoé mắt giật giật

Thiên Minh cười nói:" không phải, cháu chỉ hơi mạnh một chút mà thôi, cháu vẫn là người bình thường thôi ".

Chú Quang thấy cũng hỏi không được gì nên thôi, chú trở về trong nhóm, lời chú Quang làm Thiên Minh ý thức được mình khác với người thường, có khả năng mình cũng nhiễm virus nhưng không trở thành zombie mà đã trở thành tiến hóa giả hoặc là Dị năng giả, nghỉ đến đây nội tâm cậu trở nên kích động, mừng rỡ.

Thiên Minh bắt đầu cảm nhận cơ thể mình coi có chỗ khác thường nào không, không cảm thấy khác thường, cậu thử phóng lên cao, thử điều khiển lửa của bật lửa, thử đưa tay vào ổ điện, thử độ sắt bén của dao...., đến khi chú Quang nhìn không được nữa qua ngăn cản mới đình chỉ thử, ở mọi người nhìn như nhìn đồ ngốc ánh mắt dưới, mới đi ra một góc khuất của siêu thị rơi vào trầm tư, tự hỏi.