Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 100




“Thích anh?” Cao Dương cười lạnh, “Tôi quen với Ninh Ninh từ khi mạt thế vừa mới bắt đầu, không có ai hiểu rõ tính cách của cô ấy hơn tôi, nếu không phải không có đường lui thì anh cho rằng cô ấy sẽ lựa chọn anh sao?” Cao Dương đứng lên, nhìn xuống Lôi Dịch “Bây giờ…… cô ấy đã có lựa chọn khác, anh cảm thấy cô ấy sẽ còn thích anh sao?”

Vẻ mặt Lôi Dịch đột ngột thay đổi khi nghe xong mấy lời này, đương nhiên anh biết Sở Du Ninh có bao nhiêu kháng cự, nếu như không phải vì muốn vào căn cứ Cao Dương thì có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không tiếp nhận anh.

Nhìn thấy Lôi Dịch thay đổi sắc mặt Cao Dương liền thoải mái, trong mắt hắn tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa “Yên tâm tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, mà anh……thì cố gắng sống cho thật tốt với cái loại mặt hàng như Triệu Tiêm Tiêm đi nhé!” Dứt lời Cao Dương đắc ý dào dạt rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi cửa hắn liền thay đổi sắc mặt, vội vã chạy về nhà, hắn nói không sai, thời gian hắn ở cùng Sở Du Ninh dài nhất, hắn quá hiểu rõ cô, tối hôm qua hắn bị ghen ghét làm mờ mịt đầu óc nên đã lăn lộn Sở Du Ninh cả một đêm, theo như tính cách của cô tất nhiên sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng không sao cả, hắn có rất nhiều thời gian để dỗ cô.

Nhưng Cao Dương vẫn quá ngây thơ rồi… lúc bắn vừa đẩy cửa ra nhìn thấy xiềng xích ở trên mặt đất thì đầu óc ong lên! Sao có thể chứ! Hắn vội vàng gọi thủ vệ tới, thủ vệ cũng choáng váng “Chúng tôi ở bên dưới không phát hiện bất kỳ một chút dị thường nào!” Nhưng vấn đề là người sao lại không còn?

Cao Dương nắm chặt nắm tay, nghĩ đến nỗi thống khổ đã từng mất đi Sở Du Ninh, hắn hận không thể gϊết tên dị năng giả cao cấp trông coi này, nhưng mà……đây là chuyện mà một thủ lĩnh không nên làm “Không tiếc tất cả đại giới bắt toàn bộ người trong tiểu đội Lôi Dịch!”

“Rõ!” Những dị năng giả cao cấp này cũng tức giận, người tiểu đội Lôi Dịch sao có thể vô thanh vô tức đem người trốn? Đây quả thực chính là công khai khiêu khích họ.

Những dị năng giả cao cấp này ra tay nhanh chóng như sấm rền gió cuốn, nhưng chỉ bắt được giáo sư Lý, Lý Nhiên, Lâm Phong, Bằng Khắc Nam và Triệu Tiêm Tiêm không rõ tình huống. Còn Lôi Dịch, Lục Dĩ Minh và người đàn ông mặc áo choàng đã chạy.

Không thể không nói tiểu đội Lôi Dịch vẫn rất mạnh. Thật ra Lâm Phong và Bằng Khắc Nam cũng có năng lực chạy trốn, nhưng mà giáo sư Lý bị bắt nên bọn họ phải ở lại để bảo vệ ông ta, lại nói khi đội trưởng tới cứu người thì bọn họ cũng có thể nội ứng ngoại hợp. Đây là ăn ý của cả tiểu đội bấy lâu nay, không cần nói chuyện mỗi người đều có thể nhanh chóng tìm đúng vị trí của mình.

Còn Triệu Tiêm Tiêm…… ả chưa hết hy vọng với Cao Dương, nếu như chạy vậy thì sẽ hoàn toàn xé rách da mặt với hắn cho nên ả muốn ở lại để nỗ lực.

Toàn bộ quá trình thật ra chỉ có mỗi giáo sư Lý và Lý Nhiên bị hố, vẻ mặt Lý Nhiên mộng bức, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, hai ngày này cô ta vẫn luôn tìm mọi cách để ngẫu nhiên gặp được Cao Dương, cũng mặc kệ cô ta làm cái gì thì Cao Dương cũng không chịu ném một ánh mắt cho cô ta.

Giáo sư Lý nhìn nhà tù, theo như ánh mắt chuyên nghiệp của ông ta nơi này có không ít công nghệ cao, hẳn là địa phương giam giữ trọng phạm.

Đúng vậy, vì để phòng ngừa dị năng giả cướp ngục, Cao Dương đã bỏ ra một số tiền khổng lồ dêd mua một bộ thiết bị khoa học kỹ thuật nhà tù kết hợp với dị năng trong tay một đại lão nào đó ở thủ đô. Cho nên những thủ đoạn bình thường sẽ không thể đối phó được nguyên tố dị ngăng ở bên trong, dị năng giả cũng bị nguyên tố khoa học kỹ thuật bên trong nguyên tố, muốn cứu người ra ngoài quả thật chính là chuyện không thể.

Thực ra cái vòng trên cổ Sở Du Ninh cũng xuất từ tay người đó, nhưng……cô vẫn có thể trốn thoát. Không có chuyện Cao Dương bất cẩn, hắn chỉ là không thể nghĩ tới Sở Du Ninh có thể biến thành một vật không phải hình người, dù sao bọn họ ở chung mấy năm nay cô vẫn luôn chỉ biến thành đủ loại nhưng vẫn là nửa con người. Là do cô thăng cấp nên mới có thêm nhiều năng lực mới? Hay là cô cố ý giữ lại để đề phòng hắn?

Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa thì cũng đủ khiến Cao Dương tức giận, thậm chí tức giận tới mức đánh mất lý trí không tiếc khai chiến với căn cứ Chiến Lôi.