Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 166




Thẩm Hạo Nam duỗi một tay trải áo choàng lên bên trên cái quan tài, sau đó đặt Sở Du Ninh lên trên, Sở Du Ninh cảm thấy may mắn vì chiếc quan tài này to gần bằng một chiếc giường đôi, nếu không…cô sợ mình thật sự sẽ bị ngã xuống, nhưng dù vậy thì Sở Du Ninh vẫn rất lo lắng.

Lúc Sở Du Ninh đang ngây người thì Thẩm Hạo Nam cũng cởi hết quần áo, hai cơ thể mỹ lệ dưới ánh sáng mỏng manh đẹp giống như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ Châu u.

Thẩm Hạo Nam nhìn chằm chằm ngực của Sở Du Ninh một lúc lâu, cuối cùng mới duỗi tay lên bắt lấy chúng. Cặp vú đầy đặn tràn đầy trong bàn tay hắn, núm v* cứng ngắc chọc vào lòng bàn tay của hắn, giống như đang quật cường chống cự hắn. Cặp vú trắng như tuyết mềm mại tràn ra cả những khe hở ngón tay của hắn.

Hô hấp của Thẩm Hạo Nam dồn dập hơn, hắn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu xoa bóp, càng niết càng hưng phấn, không khống chế được sức lực đã làm Sở Du Ninh phải kêu lên đau đớn: “Anh… anh nhẹ tay chút. Đau quá…” Thẩm Hạo Nam dừng lại, hắn không tiếp tục chà đạp cặp vú nữa mà cúi người xuống cẩn thận ngậm một bên đầu v* vào trong miệng.

Sở Du Ninh cảm thấy xử nam có chút hăng như muốn đòi mạng, mỗi một động tác của hắn đều mang theo tò mò khám phá, đầu tiên là hắn thận trọng thăm dò, sau đó càng ngày càng mất kiểm soát, cuối cùng giống như một con sói hung dữ hận không thể cắn xé bộ ngực của cô.

Nói thật, Thẩm Hạo Nam làm cho cô có chút đau đớn nhưng mà hành động của hắn vẫn còn rất non nớt ngược lại đã khiến Sở Du Ninh nổi lên hưng phấn, một cỗ d*m thủy phun ra, âm thanh đó vừa gây xấu hổ vừa d*m đãng.

Động tác của Thẩm Hạo Nam hơi ngừng, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy được tiểu huy*t của cô đã ướt đẫm từ bao giờ. Cái này tất nhiên cũng có công lao của Thẩm Hạo Nam, và không ít tác dụng của Lục Dĩ Minh.

Thẩm Hạo Nam tò mò vươn ngón trỏ nhẹ nhàng quét qua tiểu huy*t của cô, bộ dáng nghiêm túc và tò mò kia làm Sở Du Ninh khép chặt chân theo bản năng, nhưng mà Thẩm Hạo Nam nhịn không được mà đè chân cô lại, ngón tay dùng chút sức chạm vào tiểu huy*t.

Tiểu huy*t của Sở Du Ninh vô cùng đầy đặn và đàn hồi, miệng huy*t ấm áp, mềm mại ẩm ướt, rất trơn trượt, xúc cảm như vậy là thứ mà Thẩm Hạo Nam chưa bao giờ trải nghiệm qua, làm hắn nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ, nhớ đến bộ dáng hắn chẳng màng tới tất cả mà ra sức ra vào trong tiểu huy*t của cô.

Tất nhiên cảm xúc của ngón tay khác với côn th*t, Thẩm Hạo Nam tò mò xoa ngón tay, chậm rãi mở ra tiểu huy*t của Sở Du Ninh, cuối cùng đã tìm được cái tiểu huy*t đã từng khiến cho hắn bị mất khống chế.

Thẩm Hạo Nam vội vàng dùng một cái tay khác mở ra miệng tiểu huy*t của Sở Du Ninh, hắn giương mắt nhìn ngón tay mình từng chút một cắm vào cái nơi ấm áp và ẩm ướt kia.

Sở Du Ninh nhìn lên nội tâm đen nhánh của mình có chút bực bội, hắn không thể nhanh hơn một chút sao? Dong dong dài dài làm cái gì, cứ thế này không thể cho cô sướng được!

Nhưng Thẩm Hạo Nam rõ ràng không nhìn ra được suy nghĩ của cô, ngón tay hắn thong thả ra vào, cắm vào rồi lại rút ra, mỗi một lần lại vào sâu hơn một chút, thật sự chỉ là một chút, làm đến mức tiểu huy*t của Sở Du Ninh giống như mỏ của một con chim, đóng mở không ngừng hút vào, hận không thể hút ngón tay hắn vào chỗ sâu nhất ngay lập tức.

Sở Du Ninh không biết là câu nói của Thẩm Hạo Nam là ở trong bóng tối không có gì hắn không làm được, vừa vặn cũng thật khéo, tiểu huy*t của cô cũng là hắc ám, thậm chí Thẩm Hạo Nam có thể nhìn được mỗi một tấc và từng chút biến hóa của nó.

Thật thần kỳ, tiểu huy*t của cô có hai cái miệng, một cái ở cửa huy*t đang vội vàng hút chặt ngón tay của hắn, một cái miệng khác đang ở bên trong run run rẩy rẩy phun d*m thủy ra bên ngoài.