Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 222




Triệu Tiêm Tiêm cười ôm con chó con: “Cũng đã mạt thế rồi, thành niên là cái gì vậy?”

Chó con lần đầu tiên nhìn thấy Sở Du Ninh cho nên ngẩn người trong nháy mắt. Triệu Tiêm Tiêm vừa thấy liền vui vẻ: “Rót ly trà cho Ninh Ninh tỷ của cưng đi!”

Lúc này Sở Du Ninh mới nhìn thấy Triệu Tiêm Tiêm mang tới một ấm trà.

Chó con vẫn còn quá non nớt, mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Sở Du Ninh, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng như tuyết run run rẩy rẩy, ly trà bị hắn run rẩy làm đổ nửa ly: “Ninh Ninh tỷ, mời uống trà.”

Sở Du Ninh nhướng mày, nhận lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Đây là… trà mới!”

Triệu Tiêm Tiêm đắc ý cười cười: “Tất nhiên! Nếu không phải là thứ tốt thì sao tao đem tới chỗ này để khoe khoang!” Nói xong cô ta đột nhiên sờ soạng vào thân dưới của chó con làm chó con sợ tới mức suýt chút nữa là làm rơi cả ấm trà.

“Ý, thế mà cứng rồi?” Triệu Tiêm Tiêm trêu đùa liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái: “Vẫn là mày có bản lĩnh, tối hôm qua tao còn phải dạo đầu rất lâu cho nó thì mới phá thân nó được đấy.”

Sở Du Ninh trắng mắt liếc Triệu Tiêm Tiêm một cái, cũng không để ý tới lời của cô ta: “Trái cây ở trong không gian của cô như nào? Tôi muốn dùng trái cây của cô để tinh luyện một chút dịch năng lượng.”

“Trái cây thì không ít, nhưng mà… Tao từng thử rồi, kể không hết được.” Triệu Tiêm Tiêm buông tay, nói rồi kéo chó con vào trong lòng, bàn tay tiến vào trong quần thủ d*m giúp hắn.

Chó con giãy giụa liếc mắt nhìn Sở Du Ninh nhưng Triệu Tiêm Tiêm cũng không buông tay, không được hai cái cơ thể hắn đã mềm nhũn, đôi mắt phủ sương, còn mang theo một chút hoảng loạn.

“Đừng sợ, nhìn Ninh Ninh tỷ của cưng rồi b.ắn ra đi, qua thôn này thì chưa chắc đã có cửa hàng nào khác đâu*” Triệu Tiêm Tiêm nhẹ giọng trấn an đến.

(*Nếu không biết nắm bắt cơ hội trước mắt thì có thể sau này sẽ không còn.)

Sở Du Ninh nhướng mày: “Cô đến chỗ tôi là để tìm phúc lợi cho chó nhỏ của cô à.”

“Thế trà kia để uống không à!” Triệu Tiêm Tiêm cũng không để bụng, vừa hôn lên mặt chó nhỏ vừa thủ d*m cho hắn, không bao lâu sau cơ thể hắn run rẩy rồi bắn.

Sở Du Ninh bất đắc dĩ: “Tôi sẽ tìm người tinh lọc thử, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.” Triệu Tiêm Tiêm không tinh lọc được không có nghĩa là tiến sĩ K cũng không.

Triệu Tiêm Tiêm đưa bàn tay dính đầy tinh d*ch tới bên miệng của chó con: “Liếm sạch đi.”

Chó con híp mắt nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, vươn đầu lưỡi hồng hồng liến sạch tinh d*ch, thật sự… cũng rất mê người. “Khi nào cần?”

“Tới lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô.” Sở Du Ninh cười nói.

“Cô đã gặp em gái của Ngụy Tử Hân chưa?” Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên hỏi. “Rồi… làm sao vậy?”

“Có phải cô ta đã chịu kích thích gì dữ lắm cho nên đầu óc có vấn đề?” Triệu Tiêm Tiêm tò mò hỏi.

Sở Du Ninh cười không nói gì, dù chuyện của Ngụy Tử Vi cũng không cần phải giữ bí mật nhưng chuyện này lại có liên quan đến Ngụy Tử Hân. “Không để ý tới là được.” Đối với thái độ của Ngụy Tử Vi đối với Ngụy Tử Hân, Sở Du Ninh không thể làm được câu yêu ai yêu cả đường đi.

Triệu Tiêm Tiêm nhướng mày: “Hiểu rồi!”

Lúc rời đi chó con còn lưu luyến không rời làm Triệu Tiêm Tiêm tức giận một tay ôm hắn đi: “Hầu hạ tôi vui thì tôi lại mang cậu tới đây!”

Đây là xem cô như đồ chơi tình thú đúng không… Sở Du Ninh tà ác liếc mắt nhìn Triệu Tiêm Tiêm một cái.

Lần tiếp theo Sở Du Ninh nhìn thấy Cố Đông là khi Cố Nam đột nhiên biến mất ở trong phòng thí nghiệm, đúng vậy, chính là đột nhiên biến mất, máy theo dõi

không hề có dấu hiệu gì, đến cả K cũng chưa phát hiện rốt cuộc hắn đã biến mất như thế nào, Cố Đông nổi giận, như nổi điên đập phá đồ đạc ở trong phòng thí nghiệm: “Tìm, tìm cho tôi, lập tức tìm ra cho tôi!”

Có thể đột nhiên biến mất dưới nhiều dụng cụ theo dõi tinh vi như vậy: “Các người nói… có khả năng Cố Nam đã thức tỉnh dị năng mới?”

Tiến sĩ K nghe thấy lời của Sở Du Ninh, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái: “Trên đời có không ít dị năng hiếm có và kỳ lạ, cũng không ngoại trừ khả năng hắn đã thức tỉnh dị năng mới.”

“Có thể tìm được hắn không?” Mắt Cố Đông đỏ tươi hỏi.

“Chỉ cần hắn liên lạc hay tiếp xúc với người khác và để lại tin nhắn thì tôi có thể tìm được hắn.” Sở Du Ninh thề son sắt nói. “Nhưng mà thật ra… anh không cần phải đi tìm hắn…” Sở Du Ninh chần chừ chớp mắt một cái, nhưng rồi vẫn nói: “Hắn… sẽ trở về tìm anh.”

Cố Đông nghe thấy Sở Du Ninh nói khựng lại một chút, đúng vậy, anh đã làm những chuyện như vậy đối với Cố Nam, lại còn hại chết Phạm Tuyết, khẳng định Cố Nam sẽ quay lại tìm anh.

Nghĩ tới đây Cố Đông chậm rãi bình tĩnh lại, cuối cùng trở lại lạnh nhạt như trước.