Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 229




Mẹ Bạch vừa nghe liên tục lắc đầu: “Không được, Bạch Lạc căn bản không nghe lời tôi nói.”

Sở Du Ninh cũng không tức giận: “Nếu đã như vậy thì thôi đành quên đi.”

Nghe thấy Sở Du Ninh nói mẹ Bạch đột nhiên nhớ tới lý do lần này tới đây: “Tôi…cái kia…”

Sắc mặt Sở Du Ninh trầm xuống: “Tiễn khách!” Người phụ nữ như đàn ông đã sớm chờ ở một bên đi tới duỗi tay về phía mẹ Bạch.

Mẹ Bạch luống cuống: “Không phải…”

Sở Du Ninh cười: “Đừng nóng vội, một tiếng nữa đồ vật sẽ được đưa đến trên bàn của Bạch tiên sinh.”

“Không!” Mẹ Bạch gào to gần như lao tới đó, bà ta bây giờ đã không có nhà mẹ đẻ chống lưng, hơn nữa bây giờ đã là mạt thế, mạng người như cỏ rác, lỡ như…

“Cọc hôn sự kia…” Sở Du Ninh sâu kín hỏi.

“Tôi sẽ nghĩ cách!” Mẹ Bạch chém đinh chặt sắt* nói. (*dứt khoát)

Sở Du Ninh gật đầu: “Con người của tôi cũng không kiên nhẫn cho lắm, bà tốt nhất đừng để tôi phải chờ lâu.”

“Không… không đâu…” Mẹ Bạch thất hồn lạc phách rời đi, cũng chỉ là cưới một con đàn bà thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì Bạch Lạc cưới thêm một người khác.

Mẹ Bạch trở về nói chuyện này với Bạch Lạc, sau đó Bạch Lạc liền tức giận: “Không có khả năng!”

Mẹ Bạch vừa đấm vừa xoa, nói kiểu gì Bạch Lạc cũng không đồng ý, cuối cùng bất đắc dĩ mẹ Bạch chỉ có thể quỳ xuống cầu xin hắn: “Mẹ xin con, coi như mẹ cầu xin con được không, chỉ cần con cưới về là tốt rồi, mẹ không bắt con làm cái gì khác đâu, về sau con muốn cưới ai mẹ cũng không ngăn cản, có được không.”

Ánh mắt Bạch Lạc đột nhiên lóe lên: “Là ai đã ép mẹ?” Nếu như đã tới tình trạng này rồi mà hắn còn chưa phản ứng lại được thì thôi vào mồm thây ma luôn cho nhanh.

Ánh mắt Bạch mẫu né tránh, cuối cùng dưới sự ép hỏi của Bạch Lạc đành nói ra tình hình thực tế.

“Sở… Du… Ninh!” Bạch Lạc nghiến răng nghiến lợi đọc tên của cô.

Vì mẹ Bạch cho nên Bạch Lạc cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng… hắn cũng không phải là người dễ đối phó, nếu Ngụy Tử Vi dám gả vậy đừng trách hắn không khách khí.

Đối với chuyện này Sở Du Ninh vô cùng rõ ràng, cái cô muốn cũng chính là kết quả như vậy.

Vừa nghe nói có thể kết hôn với Bạch Lạc, Ngụy Tử Vi vui đến phát điên, ngay cả việc Bạch Lạc nói có nhiệm vụ trong người nên không thể làm lễ kết hôn cô ta cũng đồng ý.

Sở Du Ninh cười lạnh, mạt thế không có Cục Dân Chính, nếu như đến cả cái lễ cũng không làm mà Bạch Lạc cũng không chịu chạm vào cô ta… vậy thì Ngụy Tử Vi sao được gọi là vợ của Bạch Lạc.

Ngụy Tử Hân vốn dĩ không đồng ý Ngụy Tử Vi kết hôn với Bạch Lạc, nhưng Ngụy Tử Hân cũng không chịu nổi Ngụy Tử Vi gây sự cho nên, cũng không nhìn được cô ta nháo, bằng không cũng sẽ không bị Ngụy Tử Vi làm ồn ào, cô ấy liền biến thành bộ dáng Bạch Lạc cùng Ngụy Tử Hân đùa bỡn.

Cuối cùng Ngụy Tử Vi vui mừng gả đi, thời điểm đó Sở Du Ninh cũng chẳng thèm đi xem, nhưng cô biết được đêm tân hôn Bạch Lạc kiêu ngạo tìm mấy người đàn ông tới luân gian Ngụy Tử Vi. Thôi kệ đi… dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này.

Càng thần kỳ chính là ngày hôm sau thế mà Ngụy Tử Vi lại giống như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục sắm vai người vợ nhỏ ngoan ngoãn ở trước mặt hắn.

Nghe đến đó Sở Du Ninh phì cười, bệnh tâm thần cuồng trả thù ở cùng với bệnh tâm thần thật sự, cũng không biết là ai đang tra tấn ai, có lẽ là tra tấn lẫn nhau, như này cũng khá tốt…

Giải quyết xong chuyện Ngụy Tử Vi, tâm tình của Sở Du Ninh bằng mắt thường cũng có thể thấy được thay đổi tốt hơn rất nhiều, tuy Ngụy Tử Hân lo lắng cho Ngụy Tử Vi, nhưng thấy Sở Du Ninh như vậy cũng cảm thấy buồn cười.

Nhưng tâm tình tốt như vậy cũng chỉ duy trì được tới buổi tối, lúc Triệu Tiêm Tiêm dùng xe đẩy một cái bao tải, vẻ mặt bát quái đẩy cửa ra trong lòng Sở Du Ninh nhảy dựng, có loại dự cảm không tốt một chút nào.

“Đoán xem đây là gì nào!” Vẻ mặt Triệu Tiêm Tiêm hưng phấn nói. “Không đoán! Đẩy đi luôn đi!” Sở Du Ninh dứt khoát lưu loát từ chối.

“Đừng, đừng!” Triệu Tiêm Tiêm không từ bỏ ý định, tự cởi miệng bao tải ra luôn, bên trong là một người bẩn toàn thân, trong miệng còn đang nhét một miếng vải rách: “Mày mau nhìn này!” Nói xong cũng chẳng quản người đó rất bẩn thỉu, rút cái khăn ướt ra lau lau trên khuôn mặt người đó: “Mày xem, có phải là có chút giống mày không?”