Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 231




Sau khi Sở Du Nhàn đi thì Sở Du Ninh ngồi ở trên ghế im lặng, sau khi mạt thế đến cô cũng không nhắc tới người nhà, rất nhiều người cho rằng người nhà của cô đã chết, nhưng có chết thật hay không cô cũng không biết vì cô không để ý.

Giống với ngàn ngàn vạn vạn những gia đình bình thường khác, cha mẹ của Sở Du Ninh trọng nam khinh nữ, cha còn dễ nói, chỉ là không thèm để ý tới Sở Du Ninh nhưng cũng sẽ không ngược đãi cô, nhưng còn mẹ thì…

Cô không biết rằng một người mẹ lại có thể đối xử tàn nhẫn với con gái của mình như vậy, rất nhiều lần cô đã nghi ngờ mình không phải là con ruột của bọn họ, cho dù lớn lên cô và Sở Du Nhàn rất giống nhau nhưng mà cô vẫn lén đi làm xét nghiệm ADN, kết quả lại càng làm cho người ta tuyệt vọng.

Sở Du Ninh không hiểu, không phải người xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con sao? Nhưng vì sao mẹ cô lại đối xử với cô như vậy?

Sau đó… Sở Du Ninh liều mạng học tập để có thể rời xa cái gia đình khiến người ta tuyệt vọng kia, mặc dù mạt thế tới rồi nhưng mà cô thà rằng đi lấy lòng đàn ông, giãy dụa dưới thân đàn ông cũng không muốn trở lại cái nơi gọi là nhà kia.

Thực ra trong căn nhà dị dạng này thứ duy nhất đem lại ấm áp cho cô chính là Sở Du Nhàn, từ lúc còn rất nhỏ, cậu ấy vẫn luôn đưa nhưng đồ vật cậu ấy thích nhất cho cô, sau khi hiểu chuyện thì luôn đứng ra bảo vệ cho cô mỗi khi mẹ làm khó cô, nếu như không phải…

Nếu không phải Sở Du Ninh phát hiện Sở Du Nhàn có loại tâm tư như vậy với cô, hẳn là cô sẽ còn tiếp tục kiên nhẫn ở lại trong cái ngôi nhà đó.

Trước mạt thế, Sở Du Ninh không thể hiểu nổi được cái loại tình cảm này của Sở Du Nhàn, thậm chí vẫn luôn cảm thấy Sở Du Nhàn bị điên rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sau mạt thế thì đạo đức và pháp luật sụp đổ, đến cả loại chuyện như là loạn luân này cũng trở thành bình thường.

Ấm áp là Sở Du Nhàn cho nhưng sự đau khổ của cô cũng gián tiếp đến từ chính bản thân cậu ấy, bởi vậy tình cảm Sở Du Ninh đối với cậu ấy rất phức tạp, cho nên một khắc nhìn thấy cậu ấy thì Sở Du Ninh trong nháy mắt đã hoảng loạn, hiện tại nghĩ lại…

Cô đã không còn là Sở Du Ninh khi còn nhỏ phải chịu đủ mọi tổn thương từ gia đình; cũng không phải là Sở Du Ninh khi mạt thế vừa mới bắt đầu, chỉ có lợi dụng cơ thể để tồn tại. Hiện giờ cô đã quản lý cấp cao của Tiêu Hồn Động, là người chỉ cần động ngón tay cũng có thể hủy hoại một người!

Sở Du Ninh nhắm mắt lại im lặng thật lâu, lúc Sở Du Nhàn quay lại đây cô đã bình tĩnh lại.

“Chị…” Sở Du Nhàn ủy khuất nhìn Sở Du Ninh phía sau cái bàn, ánh mắt khát vọng kia giống như có thể làm tan chảy mọi thứ, thật sự đã rất lâu rồi cậu ấy đã chưa gặp lại cô, suốt… bốn năm ba tháng lẻ 12 ngày…

Đôi mắt Sở Du Nhàn đỏ ửng đi đến bên người Sở Du Ninh, bởi vì quá cao sợ Sở Du Ninh ngửa đầu nhìn cậu ta sẽ mệt cho nên ngoan ngoãn ngồi xổm xuống: “Chị, em nhớ chị…rất nhớ, rất nhớ…”

Sở Du Ninh bình tĩnh nhìn cậu ra, trước đây cậu ta còn che dấu tình yêu ở trong đôi mắt, nhưng giờ đã là mạt thế, căn bản đã chẳng cần che giấu nữa, huống

chi… chị cậu ấy bây giờ xinh đẹp như này làm gì có người đàn ông nào mà không thích?

“Cha đâu?” Sở Du Ninh lạnh nhạt hỏi, giống như chỉ đang hỏi một người xa lạ.

Sở Du Nhàn hơi khựng: “Đã chết… Tận thế vừa mới bắt đầu thì cha biến thành thây ma… là em… tự tay chặt đầu của ông ấy.” Cha mẹ Sở tuy đối xử với Sở Du Ninh không tốt nhưng đối với Sở Du Nhàn thì lại là thật sự quá tốt, tốt đến mức không có lời gì để nói, muốn sao thì hận không thể hái cả trăng xuống cho cậu ấy luôn, Sở Du Nhàn không kiêu ngạo, phá hủy nhân cách cũng coi như là tổ tiên Sở gia tích đức.

Cũng không thể nói là không kiêu ngạo, không hư hỏng, dù sao thì… đến cả chị ruột của mình cậu ấy cũng thèm muốn.

Ánh mắt của Sở Du Nhàn tràn đầy khát vọng nhìn mỗi tấc trên người Sở Du Ninh, giống như muốn dùng ánh mắt để hôn từng tấc trên da thịt của cô: “Chị.” Giọng của cậu ấy có chút nghẹn ngào: “Ôm em một cái đi… Ôm em một cái được không, rất lâu rồi chị không ôm em…”

Thiếu niên xinh đẹp vô cùng tinh xảo ngồi xổm ở bên chân, ngửa đầu nhìn cô, giống như là một tín đồ chờ đợi để được cứu rỗi, nhưng mà… Sở Du Ninh không dao động chút nào: “Thiếu cái gì thì tới chỗ Triệu Tiêm Tiêm đòi, lấy được đồ rồi thì đi đi, về sau đừng để tôi lại nhìn thấy cậu.”