Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 242




Khi đi hết con đường cô dừng lại, đi tới thác nước dừng lại tò mò nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, cô chớp mắt với nữ nai con trong nước, nữ nai con trong nước cũng chớp mắt lại với cô, sau đó cô cười lên, cười dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Sở Du Ninh bước chân cẩn thận đi vào trong nước, từng bước từng bước, nước hồ trong vắt không quá đầu gối, cũng không quá thân mình của nai con… khi cô càng ngày càng tới gần thác nước, từng giọt nước rơi xuống trên sừng hươu, trên tóc, trên da thịt trần trụi, dưới ánh nắng chiếu xuống cô càng rực rỡ lóa mắt hơn cả tinh hạch cao cấp. Đột nhiên trong rừng cây vang lên tiếng nhánh cây bị bẻ gãy, Sở Du Ninh quay đầu nhìn lại…

Một người làm cho ánh mặt trời cũng phải ảm đạm đi tới.

Người đàn ông này rất cao, có lẽ khoảng 1m9, vai rộng eo thon, bên trong mặc vộ vest đen cắt may khéo léo, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, cái tạo hình này…

Với sự an toàn của Tiêu Hồn Động, có thể xuất hiện ở bên cạnh cô lúc này và lên đài chỉ có thể là Ngụy Tử Hân, nhưng mà… hình tượng của Ngụy Tử Hân không phải là kỳ lân một sừng màu đen sao? Sao lại thành quỷ hút máu rồi?

Đúng vậy, làn da của người đàn ông tái nhợt, mái tóc ngắn màu đỏ sẫm phụ trợ cho đôi mắt đỏ như máu, ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, vừa nhìn đã biết đây chính là tạo hình của quỷ hút máu.

Ngụy Tử Hân biến thành nam quỷ hút máu đứng ở trên bờ lẳng lặng nhìn Sở Du Ninh trong nước, ánh mắt đột nhiên lóe lên, cô… thật sự quá đẹp, đẹp một cách thuần khiết như vậy, ngây thơ như vậy, như vậy…. khiến cho người ta thật muốn phả hủy cô, nhúng chàm cô…

Hai người một người đứng ở trong nước, một người đứng ở trên bờ, một người thuần khiết sạch sẽ, một người có hơi thở âm u xen lẫn nguy hiểm.

Khán giả nhìn màn hình lớn mà điên cuồng, bọn họ gào rống, kêu gào, thúc giục quỷ hút máu xông lên, dùng cách thức huyết tinh nhất, bạo lực nhất, d*m loạn nhất để hủy hoại mảnh đất thuần khiết cuối cùng trong cái mạt thế này.

Ngụy Tử Hân dừng một chút, dưới sự chờ mong và ầm ĩ của mọi người chậm rãi cởi áo choàng, sau khi áo choàng rơi xuống đất, Ngụy Tử Hân chậm rãi đi về phía Sở Du Ninh.

Từ đầu đến cuối, Sở Du Ninh vẫn tò mò nhìn Ngụy Tử Hân, giống như cũng không biết rằng người này sẽ mang đến cho cô tai họa ngập đầu.

Cuối cùng, Ngụy Tử Hân đi đến trước mặt Sở Du Ninh, nhìn xuyên qua làn nước trong vắt thấy được thú thân mỹ lệ của Sở Du Ninh. Hắn chậm rãi vươn tay, bàn tay thon dài tái nhợt hoàn toàn vào trong nước rơi xuống phía sau lưng của nai con.

Sở Du Ninh theo bản năng run rẩy, nơi nhạy cảm phía sau lưng bị Ngụy Tử Hân nhẹ nhàng vuốt ve, vuốt đến mức làm cô thoải mái nhắm hai mắt lại. Đúng lúc này Ngụy Tử Hân đột nhiên ôm chặt thân thể Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh hoảng sợ, bốn cái chân kinh hoảng đạp loạn xạ, nhưng Ngụy Tử Hân ôm chặt cơ thể của cô, mặc kệ cô giãy giụa như nào cũng không thể tránh

khỏi, một lúc lâu sau Sở Du Ninh ngừng lại, cô từ bỏ việc giãy giụa, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Ngụy Tử Hân.

Ngụy Tử Hân vừa lòng cười, đôi mắt đỏ như máu nhìn Sở Du Ninh, đưa đôi tay ướt chậm rãi vuốt ve sừng hươu trắng như ngọc của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh rùng mình co rúm lại nhưng mà cũng không dám giãy giụa vì xuất phát từ bản năng thần phục cường giả. Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh ngoan ngoãn ánh mắt lóe lên, ngón tay từ sừng hươu trượt xuống, chậm rãi vuốt ve gương mặt của cô, cuối cùng dừng ở đôi môi phấn nộn mọng nước của Sở Du Ninh.

Ngón cái của Ngụy Tử Hân xoa trên môi cô khi nhẹ khi nặng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm…. thật ra nhà tạo hình đúng là định để cho cô ấy biến thành một con kỳ lân một sừng màu đen để phối hợp với Sở Du Ninh, nhưng cô ấy… cô muốn biến thành một người đàn ông, như vậy thì có thể quang minh chính đại lấy tư thế chiếm hữu ôm cô vào trong ngực, diễn mở màn hội đấu giá mang chút ái muội thân mật sẽ làm cho người xem càng thêm điên cuồng, cho nên, Sở Du Ninh sẽ không nghi ngờ… Đây là cơ hội duy nhất cô ấy có thể lấy thân phận như vậy để tiếp cận cô.