Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 254




Sở Du Ninh cảm giác hai ngày nay Cố Đông vẫn luôn trốn cô, bình thường mà không có chuyện gì thì vẫn thích chạy tới thư viện, thế mà hiện giờ đến cả bóng dáng cũng không nhìn thấy nổi một lần. Sở Du Ninh cười, tiện tay cầm tư liệu căn cứ vùng duyên hải: “Tôi xem anh trốn tới chỗ nào!”

Sở Du Ninh tới văn phòng của Cố Đông nhưng không gõ cửa mà đột ngột đẩy cửa ra, bằng mắt thường cũng có thể thấy được trong nháy mắt nhìn thấy cô thì Cố Đông run rẩy, cho dù ngay sau đó anh đã bình tĩnh lại nhưng mà làm sao có thể trốn được khỏi mắt quạ của Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhướng mày, sau đó phong tình vạn chủng dựa trên cửa: “Ông chủ, anh sao thế? Nhìn anh có vẻ rất căng thẳng.”

Cố Đông hơi mím môi, chậm rãi ngồi thẳng người: “Có việc gì?” Anh hờ hững hỏi.

Sở Du Ninh cười, dáng người lay động bước một vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Cố Đông: “Đây là tài liệu căn cứ vùng duyên hải tôi đã sửa sang lại,

trong này có năm điều cần thiết phải lấy được, tôi đã liệt kê ra một ít biện pháp, anh để cho bọn họ mang theo đi.”

Cố Đông nhận lấy tài liệu rồi tiện tay ném lên trên bàn, sau đó cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện trên tay: “Biết rồi, lúc ra ngoài thì đóng cửa lại.”

Lệnh đuổi khách còn trắng trợn hơn cả ngày hôm qua… nhưng mà Sở Du Ninh vẫn chẳng để bụng, cô vốn dĩ chỉ cách Cố Đông có một bước, lần này cô trực tiếp dán lên người anh, cánh tay trái nhẹ nhàng đặt bên vai phải của Cố Đông: “Anh đang xem gì vậy, sao lại có vẻ lo lắng như này?”

Hành động của Sở Du Ninh đã dọa khiến Cố Đông nhảy dựng, anh vội vàng hất bả vai ra, cố gắng hất cánh tay của Sở Du Ninh xuống.

“Á!” Sở Du Ninh nũng nịu kêu một tiếng, thuận thế ngã về phía trước, nếu như lúc này mà Cố Đông không kéo cô thì chắc chắn cô sẽ ngã tới đũng quần của anh, đây chính là góc độ mà Sở Du Ninh đã tính toán tốt.

Cố Đông sao có thể làm cho thực hiện được, anh vội vàng đưa tay ôm lấy eo của cô, trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia sáng thắng lợi, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua mặt Cố Đông, xoay người một cái đã ổn định vững vàng ngồi xuống trong lòng Cố Đông, cũng thuận thế vòng tay qua cổ anh.

Mặt Cố Đông cũng đen rồi, anh đương nhiên biết Sở Du Ninh cố ý, nhưng anh có thể làm sao bây giờ? Đánh à… không hạ thủ được, mắng chửi à… không nỡ, còn nếu thuận theo ý của cô… ánh mắt Cố Đông tối sầm lại, một tội nhân thì không có tư cách có được hạnh phúc…

Sở Du Ninh nhìn ánh mắt của anh thay đổi thì biết anh lại nghĩ đến chuyện của mẹ, khó mà làm được… Sở Du Ninh hơi ngửa đầu hôn lên môi Cố Đông.

Cố Đông ngây ngẩn cả người, anh nghĩ chắc chắn Sở Du Ninh sẽ hồ nháo, nhưng không nghĩ tới cô lại có thể nháo đến loại tình trạng này. Nếu như nói cô thích anh… hẳn là không có khả năng này, cô là loại phụ nữ vô cùng lý trí, sẽ không dễ dàng trao tình cảm cho bất cứ ai, nhưng mà cô…

Cố Đông vốn định đẩy cô ra, nhưng mà… đôi môi của cô rất mềm, hương vị của cô rất ngọt… Cuối cùng Cố Đông cũng không đẩy Sở Du Ninh ra, nhưng… anh cũng không đáp lại cô, chỉ bị động hưởng thụ nụ hôn của Sở Du Ninh.

Sau khi Sở Du Ninh hôn đủ rồi lùi lại thì Cố Đông im lặng trong chốc lát, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Sở Du Ninh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh băng của Cố Đông, lại cũng chẳng bị anh dọa sợ, cô xinh đẹp cười, duỗi tay nghịch nút thắt ở cổ áo của Cố Đông, ngón tay như cố ý vô tình xẹt qua cổ anh: “Tôi đã làm đến rõ ràng như thế rồi mà anh còn chưa nhìn ra sao?”

Sở Du Ninh nói làm Cố Đông hơi khựng lại, sâu trong nội tâm thế mà lại có chút chờ mong câu trả lời của cô.

Sở Du Ninh ngửa đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi cằm anh: “Tôi chính là…” Ngón tay của cô trượt xuống, theo chỗ cổ áo chui vào trong áo của Cố Đông, nhẹ nhàng quét qua: “Thèm cơ thể của anh đó…”