Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 261




Ánh mắt Lôi Dịch hơi lóe lên, có phải đó là hắn có thể mượn sức Tưởng Thanh Vũ để thâu tóm căn cứ Lôi Dịch đúng không?

Vẫn là câu nói kia, tuy rằng Lôi Dịch là thái tử, nhưng mà… dù sao thái tử cũng chỉ là thái tử, vẫn chưa phải là hoàng đế, nếu không phải bởi vì trong tay không có thực quyền thì sao hắn và Sở Du Ninh lại có thể rơi vào tình trạng như này, cho nên… nếu đã cho hắn cơ hội thì hắn sẽ khống chế căn cứ ở trong tay.

Với cơ sở sản xuất y dược thì việc nghiên cứu và phát triển tân dược tất nhiên là một trong những điều quan trọng, thuộc hạ của Tưởng Thanh Vũ cũng có một ít nhân viên nghiên cứu và phát minh y dược, nhưng mà… bọn họ không thể sánh với nhà khoa học quỷ tài tiến sĩ K, cho nên dù là như thế nào thì hắn cũng phải tóm được tiến sĩ K.

Tác phẩm do tiến sĩ K nghiên cứu và phát minh có rất nhiều nhưng hắn quá thần bí, hiện giờ chỉ có thể xác định được tiến sĩ K có quan hệ mật thiết với Tiêu Hồn Động. Gần đây Tưởng Thanh Vũ không có việc gì vẫn luôn thường tới Tiêu

Hồn Động, trải qua nhiều ngày điều tra hắn cảm thấy người duy nhất có khả năng biết tung tích của tiến sĩ K chính là Sở Du Ninh.

Tưởng Thanh Vũ vốn định để Lục Dĩ Minh đi đả thông Sở Du Ninh, nhưng mà… Lục Dĩ Minh thế mà lại từ chối, lý do là, trừ phi cô tự nguyện thì đừng mơ có thể mọi được cái gì từ miệng cô.

Nghe vậy Tưởng Thanh Vũ nhướng mày, trên đời này còn có người mà Lục Dĩ Minh không giải quyết được? Không thể không nói… Tưởng Thanh Vũ đúng là có chút tò mò đối với Sở Du Ninh.

Gặp tiến sĩ K đã khó, nhưng muốn gặp Sở Du Ninh cũng hoàn toàn không dễ dàng, rõ ràng mỗi ngày cô vẫn đều ở trong Tiêu Hồn Động nhưng mà đến bóng dáng của cô cũng không thấy. Thật ra với thực lực của Tưởng Thanh Vũ muốn xông vào thì cũng không có ai có thể ngăn được hắn, nhưng mà giáo dưỡng của hắn không cho phép.

Cuối cùng hắn đã tìm được một phương pháp khác, chính là thông qua cái tên Phàn thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp. Nói thật, lúc Phàn thiếu gia biết được Tưởng Thanh Vũ muốn tìm hắn thì suýt chút nữa đã hù chết hắn, quỷ mới biết vì sao Tưởng đại lão lại muốn tìm hắn. Sau đó Phàn thiếu nghe hắn nói muốn gặp Sở Du Ninh lại có chút ngu rồi, dù sao thì ở kinh thành làm gì có ai mà không biết Tưởng Thanh Vũ si tình với Thẩm Hạo Nguyệt tới mức nào, cho nên… đột nhiên hắn muốn tìm một mỹ nữ để làm gì thế?

Tưởng Thanh Vũ cũng không muốn giải thích hiểu lầm này, chỉ là để Phàn thiếu tới tìm người phụ trách sòng bạc mang hắn đi gặp Sở Du Ninh. Thực ra Phàn thiếu cũng đã từng gặp Sở Du Ninh một lần, sau đó thì không gặp lại nữa, đặc biệt là sau này khi biết cô là người phụ nữ của Cố Đông thì hắn cũng không dám tiếp tục cái suy nghĩ của hắn nữa. Nhưng Cố Đông và Tưởng Thanh Vũ… đương nhiên hắn sẽ chọn Tưởng Thanh Vũ.

Sở Du Ninh nghe nói Phàn thiếu tìm cô thì nhăn mày, nếu như Phàn thiếu mà muốn tìm cô thì sớm đã tìm rồi, chẳng cần phải chờ cho tới tận bây giờ, cho nên… chỉ có thể là người khác đã thông qua Phàn thiếu để tìm cô.

Sở Du Ninh nghĩ rất nhiều người nhưng như nào cũng không nghĩ tới người tìm cô lại là Tưởng Thanh Vũ. Tưởng Thanh Vũ đặt địa điểm trong một căn phòng riêng của một nhà hàng, bên ngoài cửa sổ chính là ao rượu rừng thịt sòng bạc, ngồi trong phòng cũng có thể thấy rõ tất cả mọi cảnh tượng, mà phòng riêng đối diện cũng nhìn rõ bên này. Rất rõ ràng, kiểu bài trí này chính là vì tránh nghi ngờ?

Sau khi Phàn thiếu đưa cô tới phòng riêng thì rời đi, Tưởng Thanh Vũ ở bên trong cánh cửa đi tới đón: “Sở tiểu thư.” Thoạt nhìn Tưởng Thanh Vũ đại khái 34 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất nho nhã, tóc được chải cẩn thận ra sau đầu, tây trang màu đen thẳng tắp không có một nếp gấp nào, ngay cả nút áo sơ mi

cũng thắt tới cái nút cuối cùng. Nhìn qua… là một người đàn ông trưởng thành mang theo hơi thở cấm dục.

“Sở tiểu thư, mời.” Tưởng Thanh Vũ duỗi tay, ý bảo Sở Du Ninh đi vào ngồi xuống, động tác nho nhã không chút cẩu thả.

Bước chân Sở Du Ninh hơi dừng, từ ngôn hành cử chỉ của một người cũng đã có thể nhìn ra tính cách và đặc điểm của họ, bề ngoài Tưởng Thanh Vũ hẳn là một người tùy ý nhưng trong nội tâm lại là một người thật sự nghiêm khắc. Nói cách khác, chuyện mình không thèm để ý thì rất rộng lượng, nhưng mà còn chuyện mà mình để tâm thì sẽ rất nghiêm khắc.

Sở Du Ninh gật đầu cười, đi đến trước bàn ăn chờ Tưởng Thanh Vũ kéo ghế ra rồi mới ngồi xuống nói: “Cảm ơn.”