Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 277




“Anh, anh làm sướng!” Cuối cùng Sở Du Ninh cũng không thể khống chế được mà khóc thành tiếng, hai chân của cô kẹp chặt ở bên hông của hắn, điên cuồng đong đưa mông theo động tác đưa đẩy mưa rền gió dữ của Cố Nam.

Nhưng mà… Cố Nam không thỏa mãn: “Tôi có phải là người đàn ông lợi hại nhất mà cô đã từng ngủ cùng không?” Cố Nam bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, ra sức chọc vào rút ra.

Đầu óc Sở Du Ninh vô cùng hỗn loạn, nhưng bản năng nói cho cô, cô đừng trả lời.

Cố Nam cũng chẳng hề phật ý, côn th*t của hắn lại dài ra thêm một chút, cắm hung mãnh một cái vào sâu, trực tiếp cắm quy đ*u vào tận đáy huy*t của Sở Du Ninh.

Bình thường Sở Du Ninh rất biết cách bảo vệ bản thân, không phải ở trong tình huống có mục đích thì cô tuyệt đối sẽ bảo vệ đáy huy*t của mình thật tốt, nhưng hôm nay rơi vào tay Cố Nam cô căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể để hắn “ta cần ta cứ lấy”.

“Nói, tôi lợi nhất đúng không! Có đúng hay không!” Cố Nam nói một câu chọc một cái thật sâu, cắm tới nỗi làm Sở Du Ninh cảm thấy thân thể giống như không phải của mình nữa rồi.

“Anh lợi hại, anh lợi hại, anh là lợi hại nhất! A…” Sở Du Ninh chịu không nổi lắc đầu nói, cuối cùng lại bị Cố Nam mãnh liệt cắm rất sâu đưa lên cao trào.

Cố Nam cũng bắn, nhưng cảm nhận được phản ứng của Sở Du Ninh hắn đột nhiên rút côn th*t ra, một dòng tinh d*ch nồng đậm bắn lên tiểu huy*t của Sở Du Ninh, cùng lúc đó một dòng mật ngọt mang theo hương thơm nồng nàn phun ra từ giữa hai chân Sở Du Ninh, Sở Du Ninh cao trào…

Tinh d*ch của hắn và mật dịch của cô dính ở giữa hai chân trần trụi của Sở Du Ninh, còn cả côn th*t vừa to vừa dài lại đính thêm hạt châu của Cố Nam, hình ảnh d*m mỹ như thế này đã được camera ghi lại rất rõ ràng.

Cố Nam nhìn cảnh tượng như vậy máu trong người lại lần nữa sôi trào, hắn nắm hai chân của Sở Du Ninh lên rồi lại cắm vào.

Sở Du Ninh run rẩy một chút, sau khi cao trào qua đi cuối cùng cô đã tìm lại một chút lý trí, không được, không thể lại tiếp tục làm nữa: “Anh… chưa bao giờ tự nghĩ rằng, anh trai luôn đối xử tốt với anh như vậy lại đột nhiên thay đổi thái độ sao?”

Động tác Cố Nam đột nhiên khựng lại, nguy hiểm nheo mắt.

Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng: “Anh nghĩ hắn yêu anh đấy à? Vậy tại sao còn phải bắt tôi tới đây để kích thích hắn thế?”

Cố Nam cứng đờ, côn th*t cuối cùng cũng có chút mềm xuống.

Sở Du Ninh vội vàng nhét thêm chút lửa nhân lúc còn nóng: “Cố Nam…Anh thật đáng thương!” Nói xong cô dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia đau lòng: “Không… anh trai của anh mới là người đáng thương nhất, cũng là người vô tội nhất!”

Nói rồi ánh mắt lạnh băng của Sở Du Ninh dừng ở trên người Cố Nam: “Anh và Phạm Tuyết đều đáng chết, cả hai người nên bị vạn tiễn xuyên tâm, băm thây vạn đoạn, muốn thảm như nào thì sẽ thảm tới mức đấy!”

Cố Nam sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, giống như sắp nghĩ đến cái gì nhưng mà… theo bản năng hắn không dám đối mặt, chút hoài nghi này bị dập tắt ngay lập tức, tay Cố Nam vung lên, thu hồi mấy cái camera.

Không… hắn còn bí mật để lại một cái camera tàng hình.

“Cô có thời gian nói cái này với tôi thì không bằng nghĩ cách sống sót đi!” Dứt lời hắn lạnh lùng cười, mặc quần áo vào rồi xoay người rời đi.

Sau khi Cố Nam đi thì căn phòng khôi phục hình dạng ban đầu, Sở Du Ninh cũng xụi lơ ngã xuống trên mặt đất. Mãi tới lúc này Sở Du Ninh mới nghe thấy tiếng kêu gào khóc lóc như quỷ khóc sói tru ở bên ngoài, cô nhìu mày, tên Triệu Cường này giết chóc thuận tay quá cho nên cũng không định buông tha cho người khác sao?

Tay chân mềm nhũn của Sở Du Ninh bò đến bên cửa sổ, đồng tử đột nhiên co rúm lại, dị thú công thành!!!

Sở Du Ninh không phải chưa từng nghe tới dị thú công thành, thậm chí đã từng nhìn thấy một cái căn cứ bị dị thú hủy diệt, nhưng mà tự mình tham dự thì là lần đầu tiên, đặc biết là bây giờ, tay chân cô vẫn còn rụng rời, chạy trốn cũng thành vấn đề.

Biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là biến thành cục đá trốn đi, còn những người phụ nữ và trẻ nhỏ vô tội ngoài kia… xin lỗi, cô không phải là thánh mẫu.