Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 280




Lý Nhiên đi ra ngoài cũng không đối diện với dị thú luôn mà cúi đầu chạy thẳng ra bên ngoài, vừa chạy còn vừa cào lên cánh tay mình làm máu tươi chảy đầy đất, cuối cùng cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của dị thú.

Nhưng mà… Lý Nhiên không biết chính hướng cô ta chạy lại có một cái bóng dáng dị thú vô cùng cao lớn, một con dị thú cấp 4. Con dị thú há cái miệng to liền cắn đứt cơ thể của Lý Nhiên, nhanh tới nỗi cô ta không có cả cơ hội mà phản ứng.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, cô nhìn không được tình huống bên ngoài nhưng mà có thể nghe được âm thanh, vừa rồi…

Sở Du Ninh mím chặt môi, đôi mắt dần dần đỏ lên. Nhưng cô không phát ra tiếng nào, vẫn im lặng nghe động tĩnh ở phía trên, hy vọng những con dị thú đó có thể rời đi, nhưng mà… cô đã xem nhẹ khứu giác của dị thú.

“Gào!” Một tiếng gào rống đinh tai nhức óc vang lên, ngay sau đó nóc hầm ngầm trên đầu bọn Sở Du Ninh đã bị con dị thú cấp 4 xốc lên.

Dị thú cấp 4 cô vẫn là có thể chiến một trận, nhưng mà… ngoại trừ con dị thú cấp 4 này còn có mấy con dị thú cấp thấp, chỉ cần cô rời đi thì mấy con dị thú cấp thấp này sẽ ăn thịt bọn nhỏ ngay lập tức.

Sở Du Ninh giãy giụa nửa ngày, cuối cùng xoay người ôm chặt mấy đứa trẻ, sau đó cô xé quần áo của mình ra, dùng mảnh vải rách biến thành một cái rương kim loại kiên cố đem mấy người bao lại.

“Rầm!” Dị thú cấp 4 nện xuống, cái rương kim loại có chút biến dạng nhưng vẫn bảo vệ được mấy người bọn họ, đã khiến đầu óc của bọn họ bị chấn động một chút.

Sở Du Ninh không chút suy nghĩ xé quần áo của đứa trẻ gần nhất rồi biến ra mấy cái nút bịt tai luống cuống nhét vào lỗ tai bọn trẻ. Nhưng trong quá trình này, dị thú cấp 4 lại đập xuống vài cái, rương kim loại đã bị bể một chỗ hổng.

Sở Du Ninh vội vàng tìm được một cục đá lớn từ trên mặt đất, truyền dị năng vào cục đá biến to ra thành một cái phòng bằng đá vây quanh mấy người, ngay cả trên mặt đất cũng có thêm một phiến đá thật dày. Khi cái phòng nhỏ bằng đá kia hình thành thì ở dưới mặt đất đột nhiên vươn ra một cái móng vuốt sắc nhọn và đập mạnh vào nền đá sàn nhà.

Nếu không phải Sở Du Ninh nhanh tay thì cái móng vuốt này đã có thể xuyên thủng cơ thể của một đứa trẻ.

Phòng đá rất kiên cố, nhưng mà… Sở Du Ninh vẫn không yên tâm, lỡ như cái phòng đá này lại thu hút một con dị thú cấp 5 trở lên thì các cô coi như xong đời.

Giống y như trả lời phỏng đoán của Sở Du Ninh, một tiếng gào xuyên thấu tầng mây vang lên, một con dị thú cấp 5 biết bay đang lượn trên đỉnh đầu của cái phòng đá, giơ móng vuốt lên chuẩn bị lao xuống.

Sắc mặt Sở Du Ninh trắng bệch, nếu như phòng đá bị túm lên không trung rồi thả xuống thì cho dù Sở Du Ninh có khả năng biến hình thì chắc chắn cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Còn nếu như bây giờ cô biến thành cục đá bỏ mặc mấy đứa trẻ này để bỏ chạy thì chắc chắn cô không gặp nguy hiểm gì, nhưng mà…

Nhìn mấy đứa trẻ co rúm lại vây quanh ở bên người cô, Sở Du Ninh chần chừ, cô cúi đầu vừa lúc đối diện với đôi mắt của một bé trai, đứa bé này ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của mình, quần áo của nó vốn đã rất rách nát rồi mà mới vừa rồi còn bị Sở Du Ninh dùng để biến thành nút bịt tai, trên cơ thể nó tràn đầy dấu vết co rúm lại nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh hơi khựng lại, nhìn xung quanh một vòng muốn tìm cái gì đó để biến ra quần áo cho nó, nhưng mà ở trong phòng đá đến hạt cát còn không có, tầm mắt của cô rơi xuống quần áo của bé trai ở bên cạnh làm nó sợ tới mức ôm mình lùi về sau liên tục, Sở Du Ninh cứng đờ, cuối cùng nhổ một sợi tóc để biến ra một bộ quần áo cho đứa bé kia mặc.

Sau khi mặc rồi mới phát hiện mình cũng trần trụi… Ở thời điểm nguy cấp như này mà sao cô vẫn còn quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này! Sở Du Ninh có chút khó chịu, nếu như trước mặt đều là mấy người đàn ông trưởng thành thì cô hoàn toàn có thể không mặc quần áo, nhưng bọn họ đều là mấy đứa trẻ… trẻ con thật phiền phức! Cuối cùng Sở Du Ninh lại nhổ một sợi tóc để biến ra quần áo cho chính mình.