Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 302




Cuối cùng Sở Du Ninh vẫn chia hẳn một khu đất rộng cho Triệu Tiêm Tiêm ở trong khu dân cư của trung tâm thành phố, sau đó Triệu Tiêm Tiêm liền cùng với đám nam sủng đi nghiên cứu sẽ xây dựng cung điện như thế nào.

Lúc này Sở Du Ninh mới giữ chặt tay Ngụy Tử Hân: “Về sau nơi này chính là nhà của chị, chị muốn như nào thì sẽ là như vậy, sẽ không một ai có thể bắt nạt chị hết!”

Nhìn ánh mắt đơn thuần và tin tưởng của Sở Du Ninh, trong lòng Ngụy Tử Hân ngũ vị tạp trần*, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh, chị em thì chị em đi, cũng không có gì mà không tốt% “Vậy thì chị ở lại đây để giúp em xử lý căn cứ!”

(*ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Sở Du Ninh cười, ý cô chính xác là như vậy! “Vậy về sau chị sẽ là thị trưởng ở đây… Không, không không, thị trưởng vẫn còn quá thấp, vẫn kêu là thành chủ đi, rất khí phách!”

Ở trước mặt Ngụy Tử Hân, Sở Du Ninh vĩnh viễn đều ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ, cũng không cần dùng đầu óc để tính kế.

Có Ngụy Tử Hân và Triệu Tiêm Tiêm ở đây, Sở Du Ninh liền bắt đầu suy nghĩ việc trở lại thủ đô, dù sao thì thủ đô mới là trung tâm của quyền lực, muốn chân chính chiếm một vị trí nhỏ ở trong mạt thế, chỉ dựa vào một căn cứ nhỏ thì căn bản là không thể.

Cuối cùng bây giờ cô mới nhớ tới Thẩm Hạo Nam: “Chúng ta đi chơi lâu rồi, cần trở về thôi vị hôn phu đại nhân!” Dị năng hệ bóng tối của Thẩm Hạo Nam kích động, hiện tại mới biết hắn là vị hôn phu rồi đấy, hắn đến căn cứ từ ngay khi bắt đầu nhưng cô cũng chẳng gặp chẳng liếc mắt nhìn hắn một cái, lại còn làm t.ình với Cố Đông ở ngay trước mặt hắn…

Thẩm Hạo Nam trầm mặt nắm lấy cổ tay của Sở Du Ninh, lòng bàn tay mảnh khảnh nhưng mà không thể bỏ qua dục vọng chiếm hữu: “Tôi biết em muốn đứng vững gót chân ở thủ đô, nếu muốn có sự giúp đỡ của Thẩm gia và Tưởng gia thì dọn đến ở trong nhà của tôi đi!”

Sở Du Ninh như suy nghĩ gì đó nhướng mày: “Nếu như thông tin của tôi không sai thì bây giờ anh cũng ở lại Tưởng gia…” Ý của hắn là để cho cô cùng tới Tưởng gia sao?

“Con người của anh rể rất tốt, Tưởng gia chính là nhà của chúng ta!” Thẩm Hạo Nam trầm giọng nói.

Ánh mắt của Sở Du Ninh hơi lóe, thật đúng là buồn ngủ liền có người đưa gối, nghĩ đến tin tức những danh môn quyền quý thường xuyên đi ra đi vào Tưởng gia, Sở Du Ninh cười: “Được!”

Thế lực của Tiêu Hồn Động tuy lớn nhưng dù sao cũng là chỗ ăn chơi xa hoa lãng phí. Cố gia cũng được coi là danh môn nhưng mà đã bị Cố Đông tàn sát không còn một mống, Cố gia bây giờ cũng không khác quỷ trạch cho lắm, đến cả chính bản thân Cố Đông còn quay không về thì miễn bàn tới Sở Du Ninh.

Cho nên… Tưởng gia chính là biệt thự thế gia đầu tiên mà Sở Du Ninh nhìn thấy.

Khác với phong cách điệu thấp tác phong chính trực của Tưởng Thanh Vũ, biệt thự Tưởng gia là phong cách xa hoa kiểu Trung Quốc, tọa lạc dưới chân thủ đô, thời cổ là một cái phủ của Vương gia. Sau mạt thế tới thì chỉ cần người Tưởng gia có chút năng lực cũng dọn về đây ở cho nên nhân sự ở đây có chút phức tạp.

Nhưng cũng may Thẩm Hạo Nguyệt là vợ của Tưởng Thanh Vũ, những người đó dám tính kế thì cũng không dám tính kế lên người Thẩm Hạo Nguyệt, mà Thẩm Hạo Nam có dị năng hệ bóng tối thần bí, có thể giết người mà thần không biết quỷ không hay cho nên bọn họ cũng không dám trêu chọc Thẩm Hạo Nam. Nhưng mà…

Sở Du Ninh là cái thứ gì?

Sở Du Ninh có dung mạo xinh đẹp đến mức không giống nhân loại, khó có một người phụ nữ nào có thể thích một bộ dạng có ảnh hưởng cực lớn tới như vậy. Còn đàn ông thì…

Lòng yêu cái đẹp thì ai ai cũng có, nhưng… có sắc tâm, thì sắc tâm cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ xem thường Sở Du Ninh. Trong sự xem thường này nếu như xem xét kỹ còn thấy được bên trong mang theo cả sự ghen ghét đố ky.

Người khác không biết chuyện Sở Du Ninh có được căn cứ Tự Do nhưng mà người Tưởng gia thì khẳng định sẽ nhận được tin tức, lúc ấy Tưởng gia, Tiêu Hồn Động, Ngô gia, thậm chí đến cả thủ lĩnh Cao Dương mới nổi về lĩnh vực súng ống đạn dược cũng ở đó, Ngô gia không những trắng tay trở về mà còn bị mất một dị năng giả khống chế dị thú, mà ở tình huống các thế lực đều không chịu nhượng bộ, chỉ có thể để cho một người phụ nữ chiếm tiện nghi. Người trong thủ đô biết chuyện này đều nhịn không được nói căn cứ trong tay Sở Du Ninh là cái căn cứ ở vùng duyên hải có giá trị nhất từ xưa đến nay.

Bởi vì lòng ghen ghét và khinh bỉ này cho nên lúc người Tưởng gia nhìn thấy Sở Du Ninh thì tâm trạng rất phức tạp, đàn ông thì có thể nhịn một chút, nhưng còn phụ nữ….