Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 304




Sở Du Ninh hơi khựng lại, lời này… là đang nhắc cô bữa cơm này cũng không hẳn đã ngon đúng không? Cũng đúng, Tưởng gia nhiều người như vậy, một khu rừng rộng lớn thì cũng chẳng thiếu con chim nào.

“Chị yên tâm, người có thể bắt nạt em còn chưa sinh ra đâu!” Mặc kệ Thẩm Hạo Nguyệt nghĩ như thế nào thì Sở Du Ninh cũng nói rõ ràng, cô cũng không

phải là quả hồng mềm, cô tới Tưởng gia không phải để chịu bị khinh bỉ. Thẩm Hạo Nguyệt cười, liên tục vỗ tay cô: “Em nói như vậy thì chị cũng yên tâm rồi.”

Sở Du Ninh bây giờ vẫn chưa hiểu rõ con người Thẩm Hạo Nguyệt, không biết cô ta hiền lành thật sự hay là thuộc về dạng kỹ nữ tâm cơ cao cấp, nhưng điều này không quan trọng, Sở Du Ninh không sợ cô ta.

Thẩm Hạo Nguyệt rời đi để cho Sở Du Ninh và Thẩm Hạo Nam nghỉ ngơi một chút, sau khi được Thẩm Hạo Nguyệt nhắc nhở Thẩm Hạo Nam sợ Sở Du Ninh quá mệt mỏi nên cũng không dám làm cái gì, nhưng lúc nghỉ trưa lại ôm chặt cô vào trong ngực, giống như sợ cô chạy mất.

Thực ra thể chất của dị năng giả cũng chẳng yếu kém như vậy, nhưng cô vừa mới bị Cố Đông đút no căng, cho nên Sở Du Ninh đúng thật là cũng không có suy nghĩ kia, nghỉ ngơi một chút cũng khá tốt.

Sở Du Ninh không biết là đây chính là giấc ngủ đầu tiên trong mấy ngày hôm này của Thẩm Hạo Nam. Từ khi biết cô ở căn cứ Tự Do thì hắn vẫn luôn không chợp mắt, sau khi tới căn cứ thì giết dị thú, giết dị thú xong thì canh giữ ở cửa phòng của tiến sĩ K chờ cô phẫu thuật, sau đó lại đi khắp nơi tìm cô, tìm xong lại năm ngày năm đêm ngồi góc tường nghe…

Nói nữa thì đúng là rất chua xót, ít nhất thì Cao Dương cũng không cố chấp như vậy, lúc Sở Du Ninh và Cố Đông đại chiến 300 hiệp thì Cao Dương đã đi sang phòng cách vách để ngủ, ngủ còn rất ngon nữa là đằng khác, trong mơ hắn đá Cố Đông sang một bên, bò lên người Sở Du Ninh yên lặng cày cấy, tâm trạng tốt hơn nhiều so với Thẩm Hạo Nam.

Một giấc ngủ này ngủ tới mức trời đất tối tăm, cơm chiều cũng không ăn trực tiếp ngủ đến sáng ngày hôm sau.

Khi mở mắt ra Thẩm Hạo Nam nhìn thấy khuôn mặt không chút tì vết kia thì trong lòng thỏa mãn vô cùng. Vốn dĩ người một nhà ăn cơm lại trở thành bữa cơm sáng, Thẩm Hạo Nguyệt cười nhạo Thẩm Hạo Nam đồng thời cũng không quên gắp thức ăn cho Sở Du Ninh: “Cũng không biết em thích ăn cái gì, cho nên mỗi thứ chị đều làm một chút.”

Sở Du Ninh nhìn bữa sáng phong phú nở nụ cười: “Em không kén ăn, có thể ăn no là được.” Thực ra Sở Du Ninh đúng là người không kén ăn, có thể ăn no được cũng đã không tệ rồi, còn về tay nghề nấu nướng điêu luyện của cô… đều là học vì người khác, dù sao có kỹ năng nấu nướng cũng có tác dụng một phần.

Mãi cho đến buổi tối Sở Du Ninh mới biết được câu nói nhiều người bí mật khó giữ của Thẩm Hạo Nguyệt là có ý gì, số lượng người như này… đâu chỉ gọi là có chút nhiều…

Cô vốn cho là phụ nữ có thể sống sót trong mạt thế cũng không còn nhiều lắm, Tiêu Hồn Động có nhiều phụ nữ là vì có bản lĩnh, nhưng Tưởng gia này… sao nữ còn nhiều hơn cả nam thế này?

“Đây tất cả đều là người Tưởng gia?” Sở Du Ninh nhịn không được nhỏ giọng hỏi Thẩm Hạo Nam.

Thẩm Hạo Nam lạnh lùng cười: “Đây đều là thân thích ba ngàn dặm của Tưởng gia.” Dứt lời đè thấp giọng: “Là chuẩn bị cho anh rể ”

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên lóe lên, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hạo Nguyệt, nhưng Thẩm Hạo Nguyệt giống như cũng chẳng để ý, nên làm gì làm cái đó, chỉ chốc lát sau trước mặt Sở Du Ninh đã thành một núi đồ ăn.

Người trên bàn vừa nói chuyện phiếm vừa bất động thanh sắc đánh giá Sở Du Ninh, người ngồi ở chủ vị là một ông già hơn 70 tuổi, không phải dị năng giả nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, đây là lão gia tử Tưởng gia.

Từ đầu tới cuối Tưởng lão gia tử cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, thái độ của lão gia tử quyết định thái độ của tất cả mọi người cho nên không có ai chủ động nói chuyện với Sở Du Ninh.

Mãi cho đến một âm thanh nãi thanh nãi khí đánh vỡ sự yên lặng: “Chị chính là hoa khôi của Tiêu Hồn Động sao?” Lời đứa trẻ nói làm cho cả bàn ăn rơi vào sự yên tĩnh.