Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 312




Đây không phải là phí lời sao, Sở Du Nhàn hiện giờ là người quản lý Sở gia, chuyện quan trọng như vậy sao có thể không mang theo hắn, nhưng Sở Du Ninh cũng biết hắn chính là đang muốn tìm cảm giác tồn tại thôi. “Tất nhiên!” Nhìn biểu hiện của hắn tốt như vậy Sở Du Ninh cũng sẽ không keo kiệt.

Sở Du Nhàn cười, đôi mắt đỏ hoe: “Vậy thì chị ôm em một cái…” Dứt lời, Sở Du Nhàn nghiêng người dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh lại cười rất yêu mị, cô cũng không ôm hắn mà là kéo cổ áo của hắn nhón mũi chân lên nhẹ nhàng in lại một nụ hôn lên trán hắn: “Cậu làm rất tốt!”

Sở Du Nhàn ngây ngẩn cả người, Sở Du Ninh lùi lại rồi hắn mới kịp phản ứng, hắn: “Huhu!” Một tiếng oà khóc, đây có được xem như là chờ một ngày mây tan nhìn thấy ánh trăng sáng không? “Chị… chị…” Đôi mắt Sở Du Nhàn như hận không thể dính ở trên người Sở Du Ninh, gọi từng tiếng từng tiếng, giọng nói triền miên quyến rũ, đôi mắt trong veo như một con cún nhỏ đáng thương hề hề nhìn Sở Du Ninh.

Nếu là đổi lại là Triệu Tiêm Tiêm thì đã sớm hóa thân thành sói nhào lên rồi nhưng Sở Du Ninh chỉ là lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi về trước.” Nói rồi lôi kéo Thẩm Hạo Nam với vẻ mặt bị sét đánh đi ra bên ngoài.

Sở Du Nhàn đáng thương cũng đi theo không dám ngăn cản, nhưng cũng không chịu dừng bước chân, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Sở Du Ninh, nhưng Sở Du Ninh thì đầu cũng quay lại đi thẳng đến cửa lớn Sở gia. “Các người…” Đầu óc Thẩm Hạo Nam như trống rỗng.

Sở Du Ninh lại không có ý định giải thích, trong đầu cô bây giờ đều là chuyện về hội nghị.

Thẩm Hạo Nam nhìn chằm chằm Sở Du Ninh trong chốc lát cuối cùng mím môi, Thẩm Hạo Nam cảm giác được Sở Du Ninh thay đổi, đã không còn giống như khi cô vừa đến tiểu đội Lôi Dịch vẫn luôn sống từng bước rất cẩn thận, chỉ muốn an an ổn ổn cầu sinh, nhưng cô bây giờ lại muốn kiểm soát vận mệnh của chính mình. Vì để có thể kiểm soát vận mệnh của bản thân cô không tiếc lợi dụng mỗi người ở bên cạnh mình, kể cả… em trai của cô.

Đối mặt với Sở Du Ninh như vậy Thẩm Hạo Nam cũng không ghét cô mà ngược lại cảm thấy có chút đau lòng, nghĩ đến những chuyện mà cô đã gặp phải, thậm chí trong đó còn có một phần công lao của bản thân mình, Thẩm Hạo Nam áy nảy tới mức đôi mắt cũng đỏ lên.

Hắn đột nhiên cầm tay Sở Du Ninh: “Cho dù em muốn làm cái gì, tôi đều sẽ giúp em!”

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hạo Nam, thấy biểu tình này của hắn là biết có lẽ hắn lại tự bổ não cái gì đó rồi, nhưng điều này cũng không quan trọng, cô dịu dàng cười: “Cảm ơn!”

Thẩm Hạo Nam không ngốc, hắn nhìn ra được thái độ của Sở Du Ninh có chút có lệ, nhưng mà không quan trọng, hắn sẽ dùng tất cả sự ấm áp của hắn để hoà tan trái tim băng giá của cô, hắn sẽ đem lại cho cô sự ấm áp.

Có lẽ Sở Du Ninh tám mươi phần trăm là hải vương duy nhất có một người đàn ông vì cô mà tìm lý do. Hội nghị cử hành ở Tưởng gia, ở phòng khách tiền viện của Tưởng gia. Lần này có mười ba thế lực tham gia, Sở gia dù là thế lực yếu nhỏ nhưng vị trí được sắp xếp cũng không phải là ở bên ngoài.

Hội nghị đúng như Sở Du Ninh mong muốn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, đều muốn dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lại được ích lợi lớn nhất.

Trường hợp như vậy làm lông mày Tưởng Thanh Vũ nhăn càng chặt hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

Đúng lúc mọi người còn đang cãi nhau túi bụi thì trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ù ù thật lớn. Mọi người bước ra sân nhìn lên bầu trời, một chiếc trực thăng đã được cải tạo bay lượn ở trên bầu trời.

Sắc mặt Tưởng Thanh Vũ trầm xuống, một chùm tia sáng đánh lên. Hoa Hạ không phải không có trực thăng nhưng vì để tránh dẫn đến sự chú ý của dị thú biết bay cho nên mọi người đều không hẹn mà cùng vứt bỏ trực thăng. Huống chi cái trực thăng kia còn bay đến trên không của thủ đô, đây không chỉ là nguy hiểm mà còn là khiêu khích.

Lúc chùm tia sáng của Tưởng Thanh Vũ chuẩn bị đánh tới trực thăng thì một giọng nói vang lên thông qua một chiếc loa: “Tưởng Thanh Vũ, là tôi!”

Ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên lóe lên, chùm tia sáng sắp đánh rớt trực thăng kia liền tiêu tán trong nháy mắt.

“Là Dật tỷ!” Có người thốt lên.

Sở Du Ninh hơi nhướng mày, Dật tỷ? Chẳng lẽ là Trần Dật của Trần gia ở trước mạt thế sao? Vốn dĩ Trần gia cũng là một trong những đại gia tộc của thủ đô, sau đó đã di cư ra nước ngoài, sau mạt thế liền không có tin tức gì.

Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia nghi hoặc, cô ta trở về từ nước ngoài bằng trực thăng à? Trở về làm gì?