Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 322




Sở Du Ninh trở về Tưởng gia vào thời gian ăn bữa chiều, vừa lúc Thẩm Hạo Nguyệt đã nấu nướng xong, trùng hợp là đến cả con người luôn bận rộn là Tưởng Thanh Vũ cũng đã trở lại. Bốn người lần đầu tiên cùng ngồi chung ở trên bàn cơm.

Thời điểm ăn cơm Thẩm Hạo Nguyệt vẫn luôn thấp giọng nói mấy việc lặt vặt trong nhà với Tưởng Thanh Vũ, chưa từng nói xấu một câu về người Tưởng gia. Sở Du Ninh bĩu môi, lười để ý đến hai người bọn họ, lúc gắp đồ ăn cố ý cúi người dựa vào Thẩm Hạo Nam, cái tay hư hỏng dưới bàn nhân cơ hội xoa xoa hạ thân của Thẩm Hạo Nam. Thẩm Hạo Nam bị dọa tới nỗi run rẩy, suýt nữa đã ném luôn bát cơm đi, cũng may thân thủ hắn không tồi đã kịp giữ lại bát cơm, sau đó gương mặt hắn đỏ bừng trừng mắt nhìn về phía Sở Du Ninh

Sở Du Ninh lại như không có việc gì gắp đồ ăn lên nhét vào trong miệng, tay trái vẫn chậm rãi bóp bóp. Trẻ con thì vẫn là trẻ con, phản ứng cũng rất nhiệt tình, nhanh chóng ngẩng đầu thăm hỏi, Sở Du Ninh nhẹ nhàng nhéo nhéo, ừ… cứng thành như này để xem lát hắn đứng dậy kiểu gì.

Thẩm Hạo Nam đã từng chung chăn gối với Sở Du Ninh có một đoạn thời gian, nhưng vì để làm cho Sở Du Ninh biết hắn ở bên cô không chỉ vì là muốn thân thể của cô cho nên hắn chưa bao giờ chủ động cầu hoan, không nghĩ tới hôm nay Sở Du Ninh chủ động như vậy… cô… đang ám chỉ hắn cái đó đó sao?

Sở Du Ninh quay đầu nhìn Thẩm Hạo Nam một cái, không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã suýt nữa bị doạ nhảy dựng, dục vọng trong mắt hắn giống như sắp tràn ra. Động tác trên tay Sở Du Ninh hơi khựng lại, cô thức thời thu về.

Không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, nhìn bộ dạng Thẩm Hạo Nam như này không phải rõ ràng đã nói cho Thẩm Hạo Nguyệt và Tưởng Thanh Vũ giữa hai người bọn họ đã xảy ra cái gì sao.

Thấy Sở Du Ninh thu tay về, Thẩm Hạo Nam có chút vội nhưng lại không dám nhào qua trước mặt chị gái và anh rể.

Sở Du Ninh tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ăn cơm đi!”

Thẩm Hạo Nam có chút ủy khuất, hắn hơi mím môi nhưng cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Trong mắt Sở Du Ninh tràn ra ý cười, chơi với trẻ con cũng có lúc rất thú vị.

Sở Du Ninh ăn xong trước rồi chào hỏi với hai người Tưởng Thanh Vũ rồi đứng dậy rời đi. Thẩm Hạo Nam vừa thấy vội vàng cầm chén cơm lên nhét hết vào

trong miệng sau đó đến cả chào hỏi cũng chưa nói đã tung tăng đi theo phía sau Sở Du Ninh ra ngoài.

Thẩm Hạo Nguyệt không chú ý tới nhưng mà động tác của Tưởng Thanh Vũ lại dừng một chút, thật sự không phải do ánh mắt của hắn sắc bén mà là do lều trại của Thẩm Hạo Nam quá cao.

Thẩm Hạo Nam vừa vào phòng thì có mấy sợi xích bỗng nhiên cuốn lấy chân tay của hắn, vốn dĩ hắn muốn giãy giụa, nhưng sau khi nhận ra hơi thở của những sợi xích này là của Sở Du Ninh thì hắn liền từ bỏ việc chống cự, sau đó đã bị sợi xích này treo lên thành hình chữ đại (t) ở giữa không trung..

Đúng lúc này, vang lên một âm thanh có tiết tấu không nhanh không chậm của giày cao gót, cộp cộp cộp… Sở Du Ninh mặc một bộ nội y tình thú bằng da bó sát người màu đen đi ra, trong tay còn cầm theo một cái roi da màu đen.

Một ngự tỷ có mái tóc xoăn dài, đôi môi đỏ và căng mọng, không cần trang điểm nhưng vẫn rất nổi bật khiến cô trông giống như là nữ hoàng thuần thú. Điều làm khí huyết của Thẩm Hạo Nam dâng trào nhất chính là hạ thân của Sở Du Ninh hạ thân là một cái quần lót bằng da hình chữ T.

Quần lót hình chữ T không ôm chặt được hai bên mép tiểu huy*t đầy đặn của cô khiến cho hai bên mép hơi phình ra, loáng thoáng còn có thể nhìn được thịt non màu hồng nhạt của tiểu huy*t.

Ánh mắt của Thẩm Hạo Nam nhìn thẳng, hắn nào đã từng được nhìn thấy trường hợp như này.

Sở Du Ninh nhướng mày nhìn Thẩm Hạo Nam, vung cái roi dài trong tay lên: “Bốp!” một tiếng vang lên vào người Thẩm Hạo Nam, bắt đầu từ vai phải xuống thẳng đến hông trái.

“A!” Thẩm Hạo Nam bị đau kêu nhỏ một tiếng, thật sự đau, Sở Du Ninh không hề hạ thủ lưu tình chút nào. Nhưng mà côn th*t của hắn lại đột nhiên nảy lên, hưng phấn tràn ra một giọt tinh d*ch.