Sở Du Ninh ở cách đó không xa nhịn không được trợn trắng mắt, tuy giọng của Trần Dật rất nhỏ nhưng tất cả dị năng giả đều tại thính mắt tinh, mấy lời cô ta nói sao Sở Du Ninh không nghe thấy cơ chứ?
Thẩm Hạo Nguyệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trần Dật một cái: “Vì sao cô lại muốn tới Tưởng gia?”
Trần Dật sửng sốt: “Tôi…”
Thẩm Hạo Nguyệt lạnh lùng nhìn xuống: “Tôi biết cô thích Thanh Vũ, thích từ lâu rồi, nhưng trước đây nếu cô đã rời đi rồi vậy tại sao lần này lại phải trở về?”
Trong mắt Trần Dật hiện lên một tia phức tạp, nửa ngày cũng không nói được câu nào, Thẩm Hạo Nguyệt cũng không vội chỉ yên lặng chờ đợi, mắt Trần Dật ửng đỏ: “Khi mạt thế đến tôi đã cho rằng tôi sẽ chết, khi đó tôi không nhớ ba mẹ, không nhớ anh trai, trong đầu của tôi chỉ toàn hình bóng của Thanh Vũ…” Trần Dật cười khổ: “Cho nên tôi hối hận, hối hận vì lúc trước đã từ bỏ tất cả mà xuất ngoại!”
Nói tới đây trong mắt Trần Dật hiện lên một tia sáng, cô ta bắt lấy tay Thẩm Hạo Nguyệt: “Hạo Nguyệt, mạt thế đến rồi, tất cả mọi đạo lý trước giờ đã bị xóa hết rồi, mà cô và Thanh Vũ lại…” Trần Dật hơi dừng lại, giống như rất khó có thể mở miệng: “Để cho Thanh Vũ cưới người khác thì chẳng bằng để tôi và cô, tôi nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.”
Thẩm Hạo Nguyệt kinh ngạc nhìn Trần Dật: “Cô điên rồi à!” Tưởng Thanh Vũ là một người đàn ông rất truyền thống, Thẩm Hạo Nguyệt cũng như vậy cho nên hai người ở bên nhau cũng được gọi là hợp nhau, nhưng làm thế nào Thẩm Hạo Nguyệt cũng không ngờ Trần Dật lại có loại ý tưởng hai nữ thờ một chồng! Thẩm Hạo Nguyệt đột nhiên trầm mặt: “Cô đừng mơ tưởng nữa, Thanh Vũ sẽ không đồng ý đâu!”
“Không… Anh ấy sẽ!” Trong mắt Trần Dật có tia sáng: “Thanh Vũ rất hiếu thuận, mà thân thể của dì lại càng ngày càng yếu, nguyện vọng lớn nhất của bà ấy chính là được nhìn thấy đứa con của Thanh Vũ chào đời. Cho nên… sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phải thỏa hiệp.”
Thẩm Hạo Nguyệt cười lạnh: “Đúng vậy, có lẽ anh ấy sẽ phải thỏa hiệp, nhưng mà… khẳng định người đấy không phải là cô, bây giờ cô đã bị cho vào sổ đen của mẹ rồi.”
Trần Dật lại rất tự tin nở nụ cười: “Điều này thì cô không cần lo lắng, tôi sẽ tự nghĩ cách, nhưng trước đây, cô nhất định phải đuổi Sở Du Ninh đi, nếu không… chắc chắn cô sẽ hối hận!”
“Bây giờ cô chưa bước chân vào Tưởng gia, chuyện trong nhà của chúng tôi chưa tới lượt cô khoa tay múa chân!” Thẩm Hạo Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Dật tức giận nói.
Trần Dật bình tĩnh nhìn Thẩm Hạo Nguyệt: “Thẩm Hạo Nguyệt, tôi hy vọng cô có hiểu được điều này, tôi không phải đang trưng cầu sự tán thành của cô, quan hệ giữa cô và Tưởng Thanh Vũ tồn tại trên danh nghĩa hôn nhân như bây giờ có ý nghĩa gì sao? Cho dù Tưởng Thanh Vũ kết hôn với ai đi nữa thì cô cũng chỉ là thứ dư thừa, cũng chỉ có tôi mới có thể bao dung cô!”
Trần Dật là thật tình suy nghĩ cho Thẩm Hạo Nguyệt, với tình huống của Thẩm Hạo Nguyệt như vậy thì cho dù là ai gả cho Tưởng Thanh Vũ thì cũng đều sẽ vì tranh sủng mà nghĩ mọi cách để diệt trừ Thẩm Hạo Nguyệt, nhưng cô ta thì không như thế, cô ta không thèm để ý chuyện này, cô ta chỉ cần có thể được ở bên Tưởng Thanh Vũ, như vậy thì cô ta có thể ở chung thật tốt với Thẩm Hạo Nguyệt.
Thẩm Hạo Nguyệt không vui mím môi, nói không tức giận là không có khả năng, nhưng cô ta cũng phải công nhận rằng lời Trần Dật nói không sai, nhưng mà… Trần Dật dựa vào cái gì mà cho rằng cô ta lại phải thờ chồng chung với người khác cơ chứ, Trần Dật xuyên từ cổ đại tới đây sao?
Thẩm Hạo Nguyệt nghĩ tới Sở Du Ninh, lúc ấy cô rất bình thản, chẳng để ý nói cô ta có thể ly hôn với Tưởng Thanh Vũ. Đúng vậy, dựa vào cái gì mà cô ta lại phải trơ mắt nhìn người đàn ông của mình ở bên người khác cơ chứ, cô ta vẫn còn con đường ly hôn này cơ mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạo Nguyệt bình thản tĩnh lại, cô ta hơi mỉm cười với Trần Dật: “Vậy thì tôi ở đây chúc cô hoàn thành tâm nguyện!” Nói rồi xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.