Sở Du Ninh biết Bạch Lạc không có mặt mũi mà dám cản cô, cũng không dám cản, chỉ cần cô có thể bình an rời đi thì cô sẽ đi tìm Tưởng Thanh Vũ rồi đợi đến khi Diệp Thần trở về. Lại không nghĩ vừa ra khỏi cửa đã thấy Cố Nam đứng ở hành lang âm trầm nhìn cô.
Sở Du Ninh hơi dừng lại, bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện giữa anh và Cố Đông tại sao lần nào cũng phải lỗi tôi vào!” Cố Nam mím môi: “Bởi vì hắn quan tâm tới cô!” Nói rồi thân hình hắn lóe lên tới bên người Sở Du Ninh, dị năng của Sở Du Ninh lại bị mất khống chế lần nữa, cô đã biến thành một viên tinh hạch bị Cố Nam nắm chặt ở trong tay.
Bạch Lạc nghe thấy động tĩnh vội vàng từ trong phòng đi ra, ngoài hành lang chỉ có một mình Cố Nam c*n bản không thấy bóng dáng của Sở Du Ninh đâu, ánh mắt Bạch Lạc chợt lóe: “Cô ta đâu rồi?”
Cố Nam trầm mặt: “Cô ta ở đâu cũng chẳng phải chuyện anh cần quan tâm, video hôm nay nhất định phải đưa tới trong tay Cố Đông, nếu không… lần tới chính là tính mạng của anh!” Dứt lời, Cố Nam hóa thành một cơn gió bay đi…
Tuy Sở Du Ninh biến thành tinh hạch nhưng vẫn có thể cảm giác được mọi chuyện xung quanh, sau khi cô thấy Cố Nam biến thành gió thì cực kỳ khiếp sợ, Cố Nam lại có thể sử dụng dị năng biến hình tốt đến như vậy… Nghĩ đến đây Sở Du Ninh liền rơi vào trầm tư, nếu như Cố Nam chịu dạy cho cô cách sử dụng dị năng biến hình…. Sở Du Ninh bỗng cảm thấy may mắn vì trước đã công lược Cố Nam, điều này có thể thấy được từ việc lần này hắn đã đến tìm cô, cô công lược hắn cũng không phải không có tác dụng.
Đúng vậy, cái gì mà Cố Đông để ý đến cô chỉ là lời nói dối, tên trẻ con Cố Nam này chính là không tự chủ được mà muốn tiếp cận cô mà thôi, còn có phải là do nhớ cơ thể của cô hay không thì Sở Du Ninh cũng không thèm để ý, có thể đạt được hiệu quả là tốt rồi.
Có thể là do Cố Nam bị Cố Đông ngược quá độc ác cho nên hắn cực kỳ không có cảm giác an toàn, mỗi lần tìm vị trí để ẩn thân đều là những hang động đá vôi ngầm, Cố Nam hóa thành gió cuốn theo tinh hạch bay vào từ một cái lỗ lớn, khi đến còn phải vào như vậy thì tất nhiên đã chứng minh nơi này không hề có cửa để ra vào.
Cho nên… lần này ngoại trừ Diệp Thần có thể thuấn di thì không ai có thể cứu cô ra ngoài…
Khi Cố Nam đưa Sở Du Ninh trở lại thì còn tặng kèm thêm cả một cái lồng sắt vuông, hơn nữa… quần áo trên người Sở Du Ninh cũng không có, cô trần như nhộng ngồi trong lồng sắt, nhìn xung quanh hang động đá vôi một vòng.
Trên đỉnh của hang động đá có treo rải rác mấy cái đèn, nhưng đèn cũng không phải rất sáng, có vẻ như trong hang động đá vôi hơi tối tăm. Từ góc độ tâm lý học mà nói, căn phòng mà một người trang trí là thể hiện tâm trạng và trạng thái của người đó ngay lúc đó, Cố Nam không thích những nơi quá sáng nhưng cũng không thể không có chút ánh sáng nào, điều này đã chứng tỏ… hắn đang hoảng hốt, sợ hãi, cũng không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của hắn. Vì sao mà hắn lại cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi chứ? Nếu như chỉ là do bị Cố Đông làm tổn thương thì hắn chẳng cần phải hoảng hốt, cho nên… cũng chỉ có thể là hắn đã nhận ra một chút chân tướng.
Nhưng hắn không dám đối mặt với những cái đó, nếu như đối mặt với tất cả điều đó vậy thì những tổn thương của Cố Đông, cái chết của Phạm Tuyết, và cả cha mẹ hắn chưa từng xuất hiện, quan trọng nhất là người phụ nữ kia… người mẹ mà Cố Đông hiếu thuận nhất, vì sao mà cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp bà ấy?
Từ trước Cố Nam được Cố Đông bảo vệ quá tốt cho nên hắn chưa bao giờ phải đối mặt với mưa gió, cho nên dù là ở tuổi nào thì hắn cũng chưa thể trưởng thành, vậy nên mới không dám đối mặt với tất cả mọi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể chấp nhận là hắn không liên quan đến chuyện này, Cố Đông làm như vậy với hắn chỉ là vì ham muốn chiếm hữu biến thái của anh.
Còn tại sao lại sẽ hại chết Phạm Tuyết chính là bởi vì Phạm Tuyết là cô gái mà hắn yêu, Cố Đông không cho phép hắn thích người khác.
Còn tại sao Cố Đông lại đối xử tốt với Sở Du Ninh như vậy… Hắn hoàn toàn không muốn nghĩ đến.
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe lên.