Ban đầu vẫn còn rất bình thường, Sở Du Ninh chỉ bị xích sắt cột vào cây thánh giá, nhìn qua thì chính là bị bắt cóc, nhưng mà… càng xem thì hình ảnh càng ngày càng kỳ quái, cho đến khi…
Tưởng Thanh Vũ vội vàng ném cái điện thoại qua một bên, tuy nhiên video vẫn còn đang phát, trong đó vẫn đang phát ra âm thanh rên rỉ vụn vỡ của Sở Du Ninh. Tưởng Thanh Vũ hoảng loạn nhìn về phía cửa, cũng may trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn nghiến răng duỗi tay cầm lấy di động, định tắt video đi nhưng lại vừa lúc nhìn thấy được Sở Du Ninh đang rơi lệ, biểu tình yếu ớt không thể chịu đựng nổi.
Hắn vội vàng ấn nút dừng lại, video đúng lúc dừng lại ở màn hình đặc tả tiểu huy*t của Sở Du Ninh.
Tưởng Thanh Vũ tỏ vẻ tâm thật mệt… mỗi ngày hắn bận rộn như thế vì sao lại còn phải chịu đựng loại chuyện này thế, đã thế thứ này còn là do Cố Nam đưa cho hắn nữa chứ? Vì sao Cố Nam lại muốn làm như vậy?
Khi Tưởng Thanh Vũ còn đang đen mặt không hiểu thì điện thoại lại tự động khởi động tiếp, hình ảnh lần này chuyển tới một cái hang động đá vôi tối tăm. Tưởng Thanh Vũ dừng lại, cúi đầu nhìn lại…
Sở Du Ninh không biết Cố Nam lại có thiên phú ở phương diện thiết bị như vậy, cô tận mắt nhìn hắn không biết lấy một đống linh kiện từ đâu ra sau đó lắp ráp, nhìn thấy sự ngạc nhiên của Sở Du Ninh Cố Nam thờ ơ nói.
“Tự bạo nhưng lại bị áp xuống là một chuyện vô cùng thống khổ, mỗi ngày tôi đều phải chịu đựng nỗi đau bị xé nát bởi dị năng, dù thân thể biến mất chỉ còn mỗi ý thức nhưng cái loại đau đơn này vẫn khắc ở trong xương cốt.” Lúc Cố
Nam nói lời này rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của một người khác: “Vì để dời đi nỗi đau nên tôi đã chuyển qua nghiên cứu những thứ ở trong máy tính của tiến sĩ K, dần dần thì học được mấy thứ này.”
Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia nghi hoặc, Cố Nam chỉ biến mất mấy ngày sao có thể học được nhiều thứ như vậy!
Giống như nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt Sở Du Ninh, Cố Nam quay đầu âm trầm nhìn cô: “Đối với các người mà nói chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, nhưng đối với trạng thái ý thức của tôi thì đó là vài thập kỷ!”
Vài thập kỷ mà cũng không giúp hắn trưởng thành hơn… nhìn qua đúng là hết cứu nổi rồi.
Cố Nam bỗng nhiên xoay người bước đến trước lồng sắt, đôi mắt hung ác nham hiểm mang theo hận ý dày đặc: “Biết không? Mấy thập kỷ đó tôi chính là dựa vào sự hận thù đối với các người để mà sống sót, mỗi thời mỗi khắc đều hận không thể làm cho các người cũng phải chịu nỗi đau như những gì tôi đã phải trải qua!”
Nhìn đôi mắt đỏ tươi của Cố Nam, cuối cùng Sở Du Ninh cũng tin lời hắn nói. Thì ra… trạng thái ý thức có sự chênh lệch với thời gian thực tế sao? Chuyện này cũng có thể nói với K, có lẽ là một chủ đề không tồi đâu.
Thấy Sở Du Ninh không có bất kỳ biểu tình gì, Cố Nam cũng dần dần khôi phục tâm trí của mình: “Cô không sợ sao?”
Sở Du Ninh lười biếng nhìn hắn một cái: “Sợ có tác dụng không?”
“Vậy sao cô lại không đồng tình với tôi? Không phải nói đàn bà là động vật dễ mềm lòng nhất sao?” Giống như… Phạm Tuyết vậy…
Sở Du Ninh lại nhún vai: “Nếu cứ một hai phải nói thì tôi chỉ có thể nói… tôi không nằm trong phạm trù phụ nữ bình thường!”
Cố Nam trừng mắt nhìn Sở Du Ninh, trong mắt mắt cuồn cuộn rất nhiều cảm xúc không rõ, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói cái gì hết, chỉ yên tĩnh đi lấy thiết bị. Chờ khi Cố Nam thành công thì trong hang động đá vôi có thêm một cái màn hình lớn, sau khi hắn nhấn xuống một cái nút thì những gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trên màn hình.
Sắc mặt của mỗi người ở trên màn hình chẳng tốt tý nào, đặc biệt là khi nhìn Sở Du Ninh trần như nhộng bị nhốt ở trong lồng sắt.
Cố Đông giận dữ gào lên nhưng ở bên này đã bị tắt tiếng không nghe được cái gì cả, nhìn thấy Cố Đông như thế Cố Nam đắc ý dào dạt đi về phía Sở Du Ninh.
Thấy thấy cảnh như này Sở Du Ninh đã hiểu rõ, đoạn video này là hai chiều, tương đương với video hội nghị ở trước mạt thế, những người đàn ông khác thì Sở Du Ninh còn có thể giải thích được nhưng mà tại sao Tưởng Thanh Vũ cũng ở chỗ này?