Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 340




Vốn dĩ nghe thấy cảnh báo Tưởng Thanh Vũ đã định cầm điện thoại lên rồi, nhưng mà khi nghe thấy Thẩm Hạo Nam gọi câu anh rể thì tay hắn như bị đóng đinh ở giữa không trung.

Sở Du Ninh cũng cảm giác được Tưởng Thanh Vũ xấu hổ, cho nên, rốt cuộc tại sao hắn cũng bị lẫn vào thế này?

“Tưởng tiên sinh!” Cố Đông sốt ruột nói.

“Lão đại…” Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch cũng trăm miệng một lời kêu lên.

Mặt Tưởng Thanh Vũ đỏ bừng, chuyện quỷ gì thế này! Không có cách nào hắn chỉ có thể cầm điện thoại di động lên một lần nữa.

Cố Nam đi đến trước mặt Sở Du Ninh, duỗi tay nắm lấy cằm của cô: “Nhìn đi, thật xinh đẹp, chẳng trách đến cả tiến sĩ K cũng gục trong tay cô!” Nói rồi hắn đưa tay xoa xoa đôi môi hồng diễm của Sở Du Ninh.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, đột nhiên há mồm định cắn vào tay Cố Nam, nhưng vừa mới định há miệng thì cả người đã bị cố định ở đó. Cố Nam nghiền ngẫm cười “Hiện tại… quyền khống chế thân thể cô thuộc về tôi…” Nói xong Cố Nam cúi người hôn lên môi của Sở Du Ninh.

Camera rất có linh tính, nó đúng lúc dí sát vào để đặc tả cảnh hai người. Cố Nam rất đẹp, tuy không tinh xảo như Sở Du Ninh nhưng cũng không hề phá

hỏng mỹ cảm. Cố Nam vừa hôn môi của cô, vừa xoa xoa ngực của cô, lần này hắn cũng chẳng mạnh tay mà trêu đùa xoa bóp nhũ thịt và đầu v*, bởi vì Cố Nam lại điều chỉnh mức độ mẫn cảm của Sở Du Ninh lên đỉnh điểm là nữa cho nên đầu v* của cô rất nhanh đã cứng ngắc.

Cố Nam cúi đầu nhìn thấy, màn hình cũng đặc tả rất đúng lúc, Cố Nam búng ngón tay, đầu v* phấn nộn khẽ run rẩy dưới ánh đèn: “Tuy biểu tình trên mặt cô giống như là trinh tiết liệt nữ nhưng thân thể thì lại thành thật hơn nhiều đấy!” Nói rồi còn bóp hai vú của Sở Du Ninh đong đưa ở trước mặt camera.

“Nhìn này… chúng nó còn ngoan ngoãn hơn cô nhiều! Để tôi khen thưởng cho chúng một lễ vật nhé!” Nói rồi Cố Nam đưa tay ra không trung rồi ngưng kết ra dị năng hệ thổ, hai chiếc chuông nhỏ bằng pha lê trong suốt dần hiện lên ở giữa không trung.

Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, cái chuông kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng cái móng tay út nhưng khi đong đưa thì âm thanh rất vang dội, chỗ gốc của chiếc chuông còn có một chiếc nhẫn pha lê lớn bằng ngón tay út, đây chính là… nhũ hoàn!

Cao Dương cũng đã từng cho Sở Du Ninh đeo nhũ hoàn, nhưng sau khi Sở Du Ninh rời đi thì đã vứt đi vì dù sao cô cũng có dị năng biến hình, muốn khôi phục lại thì cũng chỉ mất một giây mà thôi, hơn nữa lúc trước Cao Dương xỏ nhũ hoàn cho cô thì đầu tiên là Sở Du Ninh dùng dị năng để mở ra một cái lỗ ở đầu v* cho nên cô cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng còn bây giờ thì…

Dị năng của Sở Du Ninh bị Cố Nam khống chế, Cố Nam sẽ bận tâm cô có cảm thấy đau đớn không hay sao?

Khi Cố Nam xuyên nhũ hoàn vào đầu v* của Sở Du Ninh một cách không thương tiếc thì mặt mũi Sở Du Ninh trắng bệch, rất đau, nhưng trong đau đớn lại mang theo một tia sảng khoái rất khó phát hiện. Từng giọt máu từ từ chảy ra từ nơi đầu v* của Sở Du Ninh, rơi xuống vùng bụng phẳng lỳ rồi từ từ chảy tới cái đuôi rắn màu đen.

Cố Nam hưng phấn nhìn hai cái đầu v* nhỏ đáng thương đang đeo cái chuông nhỏ của hắn, không tự chủ được mà cúi người xuống liến những giọt máu đang ứa ra bên ngoài.

“A… rất ngọt…”

Cố Nam không nghĩ tới máu của Sở Du Ninh thế mà lại có vị ngọt, vừa tanh vừa ngọt, Cố Nam cầm lòng không được ngậm lấy đầu v* của Sở Du Ninh, liếm lên từng chút một.

Bởi vì bị ngậm lấy cho nên camera không quay được cảnh ở bên trong miệng của hắn, nhưng mà… tiếng chuông thanh thúy vang lên bởi vì bị đầu lưỡi của Cố Nam khuấy động. Những người đàn ông ngồi ở đây ít nhiều gì cũng đều có kinh nghiệm làm t.ình, phần lớn cũng đã từng ăn đầu v* kiều nộn của Sở Du

Ninh, cho nên… nghe thấy âm thanh kia bọn họ cũng có thể tưởng tượng được cái đầu v* nhỏ đáng thương kia đang phải trải qua cái gì.