Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 343




Lần đầu tiên Sở Du Ninh phát hiện, con người dưới khoái cảm cực hạn lại không thể kêu thành tiếng, cô cảm giác mình như một con thuyền nhỏ rách nát, bị từng đợt khoái cảm vỗ vào người như những cơn sóng, không ngừng nghỉ cũng không có điểm cuối…

Sở Du Ninh lên đỉnh hết lần này đến lần khác, khoảng cách mỗi lần cũng không đến năm phút, nhưng tất cả d*m dịch đều bị côn th*t của Cố Nam chặn lại ở trong tiểu huy*t của cô, mãi cho đến khi bụng cô lớn dần, phình lên và rất trướng…

Lúc này động tác Cố Nam càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn, giống như hắn chuẩn bị cao trào, nhưng ngay lúc này cái lỗ to bằng nắm tay của hang động đột nhiên “Rầm!” một tiếng bị vỡ nát, thân ảnh của Diệp Thần chợt lóe xuất hiện ở ngay cạnh hai người, không gian vặn vẹo, Cố Nam còn chưa b.ắn ra cảm nhận được nguy hiểm đã lập tức biến thành một làn gió chui xuống bên dưới người của Sở Du Ninh.

Vốn dĩ định một kích giết ch*t Cố Nam nhưng Diệp Thần sợ làm Sở Du Ninh bị thương nên vội vàng thu tay lại, chỉ chần chờ trong chớp mắt như vậy Cố Nam đã không thấy tăm hơi… đây… chính là sự bá đạo của dị năng biến hình, tấn công chưa chắc đã mạnh nhưng mà chạy trốn thì đúng là không dị năng nào so nổi, ngay cả Diệp Thần cũng không bắt được hắn.

Không có côn th*t của Cố Nam chặn nữa d*m dịch của Sở Du Ninh chảy ào ào ra như nước, Diệp Thần hơi dừng lại, cả người anh run lên, thứ mà anh… không chịu nổi nhất chính là d*m dịch của Sở Du Ninh, giờ muốn bắt Cố Nam chính là không thể.

Diệp Thần vung tay lên, tất cả những thiết bị ở trong hang động đá vôi lập tức bị không gian vặn vẹo xé nát thành những mảnh nhỏ nhưng móng tay cái, anh cẩn thận ôm Sở Du Ninh vào trong ngực, đau lòng nhìn cô: “Ninh Ninh…”

Sở Du Ninh ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nghe thấy âm thanh quen thuộc liền run rẩy mở mắt, cô cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn đỏ ửng đôi mắt: “Diệp Thần… Em còn tưởng không được nhìn thấy anh nữa!”

Được rồi, đây là chuyện không có khả năng, cô rất rõ ràng tình cảnh của mình, nếu không cũng đã không để mặc Cố Nam muốn làm gì thì làm, cô biết Cố Nam không nỡ giết cô cho nên mới không chống cự. Nếu như kết quả cuối cùng vẫn là chết thì ngay từ đầu cô chọn tự sát cho xong, miễn cho tên nhóc kia được tiện nghi!

Nhưng mà lúc cần ủy khuất thì vẫn cần phải ủy khuất, nếu không sao có thể làm đàn ông đau lòng được?

“Xin lỗi, rất xin lỗi… là anh sai rồi, anh về quá muộn!” Diệp Thần cực kỳ đau lòng, anh cũng không nghĩ mới chỉ rời đi có một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tuy rằng lúc đó thần trí của Sở Du Ninh cũng không rõ ràng nhưng mà có mùi vị tinh d*ch của đàn ông hay không thì cô vẫn nhận ra được, cho nên nói cách khác, Diệp Thần tới rất kịp thời, Cố Nam còn chưa kịp b.ắn ra đâu, nghĩ tới đây trong lòng Sở Du Ninh thoải mái hơn không ít, này thì biến ra đầu rắn dọa cô, đúng là xứng đáng!

Sở Du Ninh đỏ mắt ôm lấy Diệp Thần: “Em… chảy nhiều nước quá…đúng là lãng phí…”

Diệp Thần lại dùng cắm cọ đỉnh đầu của cô: “Sẽ không lãng phí đâu!” Sau đó thấy Diệp Thần đưa tay ra, d*m thủy của Sở Du Ninh ở trên đất chậm rãi bay lên cuối cùng ngưng tụ lại bị sức mạnh không gian để vào trong một cái ly.

Thấy một màn như vậy Sở Du Ninh hơi khựng lại, nói thật, cho dù da mặt cô có dày thật đấy nhưng mà vẫn là không tự chủ được mà đỏ mặt, sau đó… cô cứ thế ngây ngốc nhìn Diệp Thần uống sạch chỗ d*m thủy đó.

Lúc Diệp Thần uống vẫn luôn nhìn Sở Du Ninh, khóe còn mang theo một nụ cười nghiền ngẫm động lòng người… làm cho Sở Du Ninh da mặt dày như thế nhưng mà cũng phải ngượng ngùng mà dời mắt đi chỗ khác.

Sau khi Sở Du Ninh khôi phục lại sức lực thì lắc lắc đuôi rắn, động tác này đã hấp dẫn tầm mắt Diệp Thần, anh nhìn cái đuôi rắn của cô im lặng một lát rồi sau đó như suy nghĩ gì đó nói: “Hôm nào hai ta cũng thử nhé!”

Sở Du Ninh đột nhiên dừng lại, ngay cả Diệp Thần cũng nói như vậy… thế còn mấy người đàn ông khác thì sao? Cô bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt…