Sở Du Ninh chậm rãi chôn mặt trong ngực Cố Đông âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tránh được một kiếp, cô diễn như này thì có lẽ đám đàn ông có lẽ sẽ hoãn cho cô một thời gian ngắn, sau đó…
Có lẽ Cố Đông sẽ càng thêm sẽ càng thêm một lòng một dạ với cô…
Sở Du Ninh dưỡng thương ở Tiêu Hồn Động, còn Tưởng Thanh Vũ lại bừng tỉnh lúc nửa đêm, hắn đột nhiên ngồi dậy.
“Anh sao vậy?” Thẩm Hạo Nguyệt mở đôi mắt mê mang buồn ngủ, nghi hoặc nhìn về phía Tưởng Thanh Vũ. “Không sao… ” Tưởng Thanh Vũ trầm giọng nói, xốc chăn lên, cứng đờ xuống giường.
Ánh mắt Thẩm Hạo Nguyệt hơi lóe, hai ngày nay Tưởng Thanh Vũ rất không thích hợp, luôn bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Tưởng Thanh Vũ đi đến phòng bếp rót một ly nước rồi cho đá vào, lòng còn sợ hãi mà uống một ngụm thật to, hắn lại mơ thấy Sở Du Ninh, từ sau sự kiện phát sóng trực tiếp lần đó hắn thường mơ thấy Sở Du Ninh, mơ thấy cô bị trói ở trên cây thánh giá yếu ớt thừa nhận, hay là xà nữ bị ấn ở trên mặt đất không thể giãy giụa.
Lúc bắt đầu mơ thấy cô Tưởng Thanh Vũ còn có thể tỉnh lại nhưng sau đó thời gian hắn mơ thấy càng ngày càng dài, lần này… thế mà lại mơ thấy bản thân mình biến thành Cố Nam đè lên Sở Du Ninh yếu ớt điên cuồng cắm cô. Tưởng Thanh Vũ tự nói với bản thân mình rằng phải bình tĩnh, tuy rằng dục vọng của hắn ở phương diện này cũng không mạnh nhưng hắn cũng chỉ người đàn ông bình thường, nhìn thấy hình ảnh như vậy thì có phản ứng cũng là chuyện rất bình thường, nhưng mà hắn lại nhịn không được mà cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
Hắn là người đã có vợ, mà cô lại là em dâu của hắn, cho dù gạt hết mấy chuyện này qua một bên thì hắn cũng rất rõ ràng xác định được mình không thích Sở
Du Ninh, cho nên… Hắn có phản ứng như vậy là do sinh ra dục vọng với thân thể của cô sao?
Cái này làm cho Tưởng Thanh Vũ cảm thấy mình thật ghê tởm, hắn như vậy đâu giống một người đàn ông, sao hắn lại có thể có cái loại dục vọng dơ bẩn này!
Tưởng Thanh Vũ uống vài cốc nước thì côn th*t dưới thân mới mềm xuống, hắn sợ đi ngủ thực lại mơ tiếp cho nên đành tới thư phòng tiếp tục làm việc.
Thẩm Hạo Nguyệt đứng ở cửa thư phòng đã lâu… hôm nay cô ta tỉnh sớm hơn Tưởng Thanh Vũ cho nên… cô ta phát hiện hắn cứng…
Nghĩ đến thân thể của mình, lại nghĩ đến tất cả những chuyện từ khi ở cùng Tưởng Thanh Vũ… Thật ra, Tưởng Thanh Vũ đối xử với cô ta không hề tệ, nếu như không có Tưởng Thanh Vũ bảo vệ thì cô ta đã sớm mất mạng ở thời kỳ đầu của mạt thế.
Thẩm Hạo Nguyệt biết, chỉ cần một ngày cô ta vẫn là vợ của hắn thì hắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với cô ta, cho dù cô có đồng ý đi nữa thì hắn cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc của bản thân. Lúc trước cô ta nghĩ rằng tinh thần trách nhiệm của anh chính là vốn liếng để cô ta có thể an ổn sống ở trong Tưởng gia, nhưng hôm nay cô ta lại còn bá chiếm vị trí Tưởng phu nhân có phải đã quá vong ân bội nghĩa hay không?
Thẩm Hạo Nguyệt nhớ tới Trần Dật, cũng không biết cô ta đã dùng cách gì để mẹ Tưởng lại thân thiết với cô ta như cũ, tuy rằng không nhắc tới việc kết hôn, nhưng mà… Thẩm Hạo Nguyệt biết, mục đích của hai người đó vẫn như trước.
Nếu không… thì giống như Sở Du Ninh nói, ly hôn với Tưởng Thanh Vũ thôi, sau này hắn cưới Trần Dật hay không thì cũng không có quan hệ gì tới cô ta cả, cô ta có thể đi tới căn cứ Tự Do của Ninh Ninh, nghe nói… ở đó xây dựng không tệ, chỉ mới có vài người vào ở.
Tưởng Thanh Vũ và Thẩm Hạo Nguyệt rối rắm như thế nào Sở Du Ninh cũng không rõ, sau khi cô yên lặng vài ngày thì quyết định tái xuất giang hồ, vật tư mà Diệp Thần mang về cần phải nộp lên, nhưng ngày Sở gia phải nộp vẫn còn chura tới.
Vừa lúc Sở Du Nhàn gọi Sở Du Ninh về Sở gia, nhưng sau khi trở về thì cậu ta cũng không nói với cô tình hình hiện giờ mà lại thần thần bí bí đưa cô tới tầng hầm.
Cái tầng hầm này xây dựng từ lúc nào Sở Du Ninh cũng không biết, tầng hầm cũng không lớn, được chia làm hai phần, ngăn cách ở giữa bằng một khối pha lê, một bên là cái thang tiến vào, còn bên kia của cái pha lê…