Tưởng Thanh Vũ lôi Sở Du Ninh ra còn chưa phải là xong, hắn túm lấy chân cô tiếp tục lùi về phía sau, mãi cho đến khi cơ thể nhỏ bé của Sở Du Ninh kẹp ở bên hông của hắn. Đôi mắt hắn đỏ bừng ôm chặt Sở Du Ninh, không tự chủ mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Thừa nhận đi, hắn đã suy nghĩ mơ ước từ lâu rồi, nếu không… sao buổi tối nào hắn cũng đều sẽ mơ thấy cô…: “Đừng mà, đừng mà! Anh rể, đừng làm vậy với em! Xin anh đấy!” Sở Du Ninh bất lực khóc thút thít, muốn đẩy Tưởng Thanh Vũ ra, nhưng hai tay mềm mại như vuốt ve ngực hắn.
Tiếng gọi anh rể này của Sở Du Ninh vẫn kích thích được tới Tưởng Thanh Vũ, dù sao thì… hắn là một người đàn ông rất cứng nhắc, thế mà bây giờ hắn lại đang ôm em dâu ở trong ngực, côn th*t sưng to thì lại đang để giữa tiểu huy*t của cô qua một cái quần lót chữ T.
Tưởng Thanh Vũ hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức áp chế dục vọng của bản thân, hắn dán sát bên tai cô hơi thở gấp gáp nóng bỏng trầm giọng nói với cô: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm thương tổn đến em.”
Tôi không tin… trong lòng Sở Du Ninh thầm phản bác, cuối cùng cô cũng đã hiểu được câu kia của Thẩm Hạo Nguyệt, cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt là có ý nghĩa gì, nhìn Tưởng Thanh Vũ giống như một cái núi lửa sắp bùng nổ Sở Du Ninh cảm thấy mình hôm nay lành ít dữ nhiều.
Thấy Sở Du Ninh vẫn kháng cự Tưởng Thanh Vũ mím môi, sau đó cắn răng một cái bế cô lên giường.
Nhìn Tưởng Thanh Vũ ở phía trên người cô, Sở Du Ninh khóc lóc nắm chặt quần áo của hắn: “Anh rể… đừng mà… chúng ta không thể như vậy…”
Ánh mắt Tưởng Thanh Vũ trầm xuống, không bao giờ muốn nghe thấy cô phải khóc, hắn cúi người hôn lên môi của cô.
Cho dù đã đến tình cảnh này rồi nhưng mà Tưởng Thanh Vũ hôn vẫn vô cùng khắc chế, khác với sự dịu dàng triền miên của Lục Dĩ Minh nụ hôn của hắn mang theo sự an ủi, mang theo sự bao dung, thậm chí còn mang theo cả một tia lấy lòng, Sở Du Ninh chưa bao giờ nhận được sự đối xử như thế, những người
đàn ông khác mỗi lần hôn cô đều như muốn xé nát cô ra rồi ăn luôn vào bụng, nụ hôn của bọn họ ít nhiều đều mang một chút tính xâm lược, nhưng mà nụ hôn của Tưởng Thanh Vũ… lại làm cho Sở Du Ninh có loại cảm giác được quý trọng.
Quý trọng… cái từ này đối với Sở Du Ninh mà nói thật là có chút buồn cười, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ được quý trọng cả, ngay cả người tự ti như Cố Đông cũng không tự chủ được mà thể hiện ra tính chiếm hữu.
Nụ hôn của Tưởng Thanh Vũ cuối cùng cũng đã trấn an được Sở Du Ninh, sau khi hắn rời khỏi đôi môi của cô thì nhìn về đôi mắt mờ mịt của cô, trong lòng cảm thấy mềm nhũn. Cô gái đã từng trải qua rất nhiều người đàn ông này thế mà vẫn luôn là người bị động trong chuyện này. Nếu không phải do mạt thế đã đến, nếu như cô không phải là dị năng giả có dị năng biến hình thì có lẽ cô đã là một cô gái nhút nhát vô cùng bảo thủ.
“Đừng sợ…” Tưởng Thanh Vũ nhịn không được mà nhẹ giọng trấn an cô: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em…” Mặc kệ là do Thẩm Hạo Nguyệt bày ra hay không thì hắn vẫn là để bản thân mình phóng túng cho nên hắn vẫn phải gánh chịu trách nhiệm này.
Giống như là bị Tưởng Thanh Vũ nhắc nhở, cơ thể Sở Du Ninh đột nhiên căng thẳng, cô giống như biết được mình lại sẽ không thể thoát khỏi giống như mọi lần… cho nên dù rất căng thẳng thì cô cũng đã không còn tiếp tục phản kháng.
Bộ dạng này của cô đã làm Tưởng Thanh Vũ càng thêm lòng, mỗi lần cô bị đàn ông đòi hỏi đều có bộ dáng như thế này sao? Nghĩ đến lần phát sóng trực tiếp mà hắn bị ép xem kia Tưởng Thanh Vũ càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Tưởng Thanh Vũ cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán Sở Du Ninh, sau đó hôn dọc theo mí mắt xuống từng tấc trên gương mặt, cằm, cổ… từng chút một chậm rãi đi xuống phía dưới.
Hắn không có kinh nghiệm gì nhưng loại chuyện này cũng không cần quá nhiều kinh nghiệm, hắn chỉ làm theo cảm giác của mình, muốn hôn cô, muốn dùng nụ hôn để làm cô quên đi sự sợ hãi, quên đi tất cả.
Lúc này Tưởng Thanh Vũ yêu Sở Du Ninh sao? Khẳng định là không yêu nhưng mà hắn có dục vọng đối với cô, lại bởi vì chuyện này mà cảm thấy áy náy ngập tràn.