Đời này Sở Du Ninh cũng thể nghĩ tới rằng sẽ là Trần Dật cứu cô… Đúng vậy, Trần Dật lại tới nữa rồi.
Trần Dật nhìn Thẩm Hao Nam suy sụp ngồi dưới đất và Thẩm Hạo Nguyệt bình tĩnh ngồi ở một bên: “Các người đang làm cái gì?”
Vốn dĩ giọng của Sở Du Ninh cũng không lớn, nhưng sau khi nghe thấy giọng của Trần Dật thì đầu tiên là cô khựng lại, sau đó gân cổ gào lên. Tưởng Thanh Vũ cũng sửng sốt, nhưng sau đó trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lại càng
thêm ra sức chọc vào rút ra mười mấy cái rồi bắn lần tinh d*ch cuối cùng vào trong.
Nghe thấy âm thanh trong phòng Trần Dật liền choáng váng: “Bên trong là ai?” Vừa dứt lời định xông vào trong thì lại bị Thẩm Hạo Nam ngăn cản.
“Nơi này không phải là nơi cô có thể làm càn!” Hắn lạnh băng nhìn chằm chằm Trần Dật, âm trầm nói.
“Cút ngay!” Trần Dật đột nhiên bộc phát dị năng, dị năng hệ hỏa cấp 7 đã đánh Thẩm Hạo Nam ngã xuống đất, Thẩm Hạo Nam: “Phụt!” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
“Hạo Nam!” Sắc mặt Thẩm Hạo Nguyệt tái đi, nhưng cũng không tới đỡ Thẩm Hạo Nam mà là tới ngăn trước người Trần Dật.
Mắt Trần Dật đỏ bừng, căn bản chẳng thèm để ý cơ thể của Thẩm Hạo Nguyệt có chịu một một đòn tấn công của cô ta không, cô ta đã trực tiếp tạo ra một con hỏa long lao về phía Thẩm Hạo Nguyệt.
Ánh mắt Thẩm Hạo Nguyệt chợt lóe nhưng lại không chút sứt mẻ đứng ở nơi đó, cô ta không sợ chết, nhưng tuyệt đối sẽ không để Trần Dật bước qua.
Ngay khi hỏa long chuẩn bị đánh vào người Thẩm Hạo Nguyệt, Thẩm Hạo Nguyệt cũng đã nhắm mắt chờ chết thì Tưởng Thanh Vũ mở cửa phòng ra, một tia sáng mờ nhạt tràn ra, con hỏa long cấp 7 lập tức tiêu tán trong nháy mắt. “Thanh Vũ!” Trần Dật không dám tin nhìn Tưởng Thanh Vũ, có lẽ là vì lo lắng cho nên đầu tóc anh luôn chỉnh tề mà nay có chút hỗn loạn, chủ yếu nhất chính là hương vị trên người anh…
Trần Dật là người có kinh nghiệm lại rất rõ ràng, anh thật sự vừa làm t.ình với người khác… sắc mặt Trần Dật thay đổi, sau đó đột nhiên nhìn về phía sau Tưởng Thanh Vũ: “Là ai!”
Trần Dật có thể chấp nhận Thẩm Hạo Nguyệt, là bởi vì Thẩm Hạo Nguyệt vốn dĩ chính là vợ của Tưởng Thanh Vũ, nhưng cũng không có ý nghĩa ả có thể chấp nhận được Tưởng Thanh Vũ ở bên người phụ nữ khác.
Tưởng Thanh Vũ khẽ nhíu mày, vừa định đuổi Trần Dật đi thì nghe thấy phía sau có giọng nói của Sở Du Ninh truyền đến.
Sở Du Ninh đi ra, lần này Tưởng Thanh Vũ chưa kịp chữa trị cho cô cho nên cả người cô bủn rủn, nơi giữa hai chân đau nhức, đi đường còn cảm thấy cố hết sức. Cô kéo chiếc áo khoác dài của Tưởng Thanh Vũ qua loa bọc mình vào, còn bên trong chính là… trần như nhộng.
Cô lạnh lùng nhìn phía cửa: “Cô có chuyện gì!” Dứt lời lảo đảo đi về phía cửa.
Thẩm Hạo Nam đối diện với cửa cho nên là người đầu tiên nhìn thấy Sở Du Ninh, Sở Du Ninh lười biếng quấn áo khoác dài, giống như một con mèo nhỏ
được thỏa mãn, lúc đi tới cửa còn quơ quơ, Tưởng Thanh Vũ vội vàng duỗi tay đỡ lấy cô
thuận tay còn chữa trị cho cô.
Sau khi được chữa trị thì Sở Du Ninh khá hơn nhiều, nhưng vẫn bày ra tư thế mảnh mai được sủng hạnh mà chịu không nổi: “Cô là cái thứ gì, đến phiên cô hưng sư vấn tội ở đây à!”
Trần Dật ngơ ngác nhìn Sở Du Ninh đang nép vào trong lòng Tưởng Thanh Vũ, đặc biệt là chỗ đùi cô còn đang chảy xuống một dòng tinh d*ch sền sệt, chậm rãi chảy xuống tận gót chân, kích thích đại não cô ta trống rỗng.
“Vì sao… lại là cô ta…” Trần Dật đỏ mắt, giọng nghẹn ngào, sau đó đột nhiên gào to: “Vì sao lại là cô ta!” Cho dù Tưởng Thanh Vũ tìm ai đi nữa thì vì sao lại cứ phải là một con kỹ nữ mà ai cũng có thể làm chồng!
“Vì sao lại là tôi à?” Sở Du Ninh ném một ánh mắt ngăn lại Thẩm Hạo Nguyệt muốn ra mặt giải thích: “Bởi vì… tôi hạ thuốc anh ấy chứ sao!” Cô bày ra bộ dáng chuẩn kỹ nữ quyến rũ vũ mị.